Ôi Ước Mơ! - thơ Hùng Vĩnh Phước
Tôi sinh ra ở miền quê
Quen với ruộng vườn đồng nương mộc mạc
Lớn lên cùng bà con chú bác
Ngày ngắm mây trời đêm nghe dế hát
Giấc trưa theo nhịp tre ru…
Trời không dung những mộng ước đơn sơ
Nên ngày tháng bình yên trải qua rất ngắn
Những giấc mơ làm đẹp cuộc đời
Phải tàn lụi vì chiến tranh, bạo quyền, chủ nghĩa
Cuộc đời đẩy tôi đi xa, xa tít tắp
Xa bụi chuối, lũy tre, hàng cau, và giòng sông xanh mát
Xa những trưa hè rộn rã tiếng ve
Xa luôn những sáng trời đông lạnh buốt
Xa cha mẹ anh chị em bà con làng nước
Xa bạn xa bè
Xa, xa hết…
Tôi nuốt buồn giận vào lòng
Đành đoạn ra đi.
·
Hành trang mang theo là ước nguyện quay về
Mang hoa trái yêu thương trồng vào khu vườn cũ
Để quanh năm ngắm nhìn hoa nở
Bốn mùa thánh thót tiếng chim
Mòn mỏi chờ đã hơn mấy chục năm
Mà ngày về vẫn lững lờ phía trước
Quê nhà ruộng vườn ngày càng xơ xác
Người dân càng khốn khổ trước bạo quyền
Bao nhiêu người ước ngủ được qua đêm
Sáng thức dậy thấy quê nhà đổi khác
Sẽ không còn quỷ ma, không còn giặc
Gió thanh bình sẽ thổi mãi trên nương…
Ôi ước mơ sao cứ ước mơ hoài
Lửa đã bùng lên mà chưa thiêu hủy được
Tại sao? Tại sao vẫn còn quân bán nước?
Vẫn một màu đen tối trên quê hương?
Hùng Vĩnh Phước
Tháng 1/2016