Giàn Thiêu - thơ L.T. Đông Phương
Hoàng cung dậy tiếng loa loan
báo
Thánh thượng băng hà lúc nửa đêm
Lòng thiếp rụng rời cơn tử biệt
Đưa Người về đến chốn non tiên
Đưa Người đi trước thiếp đi sau
Triều luật lưu truyền đã bấy
lâu
Lửa đỏ giàn thiêu chờ đợi thiếp
Thịt da ai cũng thấm niềm đau
Ngẩn ngơ nhìn mái lầu khuê các
Đình viện hương đăng bóng lập
loè
Nhã nhạc dư âm rền Ngự uyển
Xuân thời tha thướt áo xiêm
khoe
Nhớ ngày thánh thượng ngự ngôi
thiêng
Rung chuyển trần gian một lệnh truyền
Trăm họ nương nhờ ơn vũ lộ
Khấu đầu thần thiếp tạ thiên
duyên
Thềm loan rực rở ngày quang hội
Thánh thượng phong ta bậc mẫu
nghi
Lục viện tam cung đều dưới trướng
Đội ơn một thuở được yêu vì
Nhưng chốn hậu cung nhiều mỹ
nữ
Vui vầy chúa thượng gặp giai
nhân
Nghĩ mình tước phận đầy cao
quý
Không lẽ so bì như thứ dân
Còn xanh mái tóc , thắm khuê
dung
Hương lửa còn mơ tới bệ rồng
Thần thiếp đành cô đơn phút
cuối
Lìa đời không giọt lệ tình quân!
Hậu cung vắng lặng giờ ly biệt
Hiu hắt rèm châu bóng nguyệt
tà
Người ngọc, phi tần, đâu một
thuở ?
Lửa hồng quay quắt một mình
ta !
Nữ tì mau giúp ta trang điểm
Ngâm nước hồng hoa, ướp xạ hương
Đội mũ thiên triều ,xiêm áo mới
Giàn thiêu ta tái hội quân vương
Ngọ môn củi khô vừa chồng chất
Đợi trống chiêng khua dội Cấm thành
Ngọn lửa bừng bừng trong gió lộng
Tro tàn tan tác giữa đêm
thanh .
L.T. ĐÔNG PHƯƠNG