Thất Sơn Huyền Thoại - thơ Trúc Thanh Tâm
Em từ chén
ngọc đánh rơi
Xuống đồi Tức
Dụp, cứ ngồi chờ trăng
Phụng
Hoàng, điện Kín hóa thân
Gặp ta để mối
nợ trần vấn vương!
Ngũ Hồ, đêm
vẫn mờ sương
Ta vờ quên
mất nỗi buồn đang rơi
Em nghe trộm
tiếng ai cười
Từ trong ký
ức vọng lời tri âm!
Long hoa bảy sắc phù vân
Thuyền em như đã đến gần bến mơ
Ta nhìn Thiên Cấm trăng tơ
Dáng em lồ lộ bài thơ diệu kỳ!
Rượu trần ai, cứ nâng ly
Để cho đời vẫn còn si dại đời
Thủy Đài dao động, tình ơi
Thì ra tất cả để rồi, đáng yêu!
Hang Dơi, mỏi mắt trông theo
Đêm reo tiếng vạc, em reo tiếng lòng
Ngọa Long, mười điện nhớ mong
Em như chim sáo sổ lồng về đây!
Dòng đời trong, đục vói tay
Liên Hoa, nở ngát tầng mây chập chùng
Chờ nhau một kiếp tương phùng
Chia nhau nắng, gió, biển, rừng, núi xưa!
Trần gian đẹp lạ lùng chưa
Chiều nay, Anh Vũ nhìn mưa nhói lòng
Sông dài nối biển mênh mông
Nghe mùi rạ cháy, khói đồng nhớ quê!
TRÚC THANH TÂM
(Châu Đốc)