Sunday, August 28, 2016

Vô Lương - thơ Thái Bá Tân









Trên một thảo nguyên nọ
Có bầy cừu, tiếc thay,
Chúng bị lũ chó sói
Đến quấy nhiễu đêm ngày.

Một hôm, lũ chó sói,
Do tranh ăn, cắn nhau.
Mà cắn nhau dữ lắm,
Ba con bị đứt đầu.

Và dẫu không biết khóc,
Lũ chó sói rống lên,
Thương đồng loại bị giết.
Nước mắt ngập thảo nguyên.

Rồi quay sang chúng trách
Bầy cừu ác, vô lương.
Rằng kẻ ăn thịt chúng
Chết mà không chịu thương.
Thậm chí không ít đứa
Còn nhảy lên mừng rơn.
Đúng là vô lương thật.
Hơn thế, còn vô ơn.
*
Bao nhiêu năm mặc định
Chính quyền và nhân dân
Phải đoàn kết, gắn bó,
Như một cuộc hôn nhân.

Trong hôn nhân, ta biết,
Quan hệ phải hai chiều.
Một bên mà lếu láo,
Thì bên kia không yêu.

Chồng nát rượu, gái gú,
Bị đánh, khi về nhà
Không được phép trách vợ
Sao không thương người ta.

Thậm chí bị bắt chết.
Thương thì cũng có thương.
Nhưng nếu vợ khinh bỉ,
Cũng là chuyện bình thường.
*
Ông bí thư, nghe nói,
Lương ba cọc ba đồng,
Có biệt thự Hà Nội
Giá tám mươi tỉ đồng.
Ông và gã sát thủ,
Lương chắc cũng bình thường,
Mà có con du học
Ở Thụy Sĩ thiên đường.
Quan xứ núi đã thế,
Quan thủ đô thì sao?
Chúng, quan của mọi xứ,
Đang hút máu đồng bào.
*
Lũ văn nô, đĩ bút
Mới là bọn bất lương.
Khóc mướn quan tham nhũng,
Lên mặt dạy dân thường.
Biệt thự tám mươi tỉ
Bên túp lều xác xơ
Là bất lương tột đỉnh
Đất nước ta bây giờ.

Thái Bá Tân