Một Thời Tam Kỳ - thơ Huy Uyên
Một Thời Tam Kỳ 1
Ở Quán Gò em còn đợi tôi không
Đường lên Khâm-Đức không xa lắm
Hàng sưa che khuất cánh đồng
Đại-dương chiều Lộc-Yên muối mặn.
Em Tam-Kỳ lạc dòng suối thác
Tóc dài bay mãi tận rừng đồi
Nơi biển xanh em ngực trần đứng hát
Buồn đọng sầu níu giữ hai vai .
Thuyền trôi, trăng năm tháng đợi chờ
Nghiêng che em khỏa thân nắng gió
Bãi biển chiều hai mắt có đuôi
Mênh mông đổ về nước Bàn-Than sỏi đá .
Thác Khe-Lim ầm ào bờ suối
Đầy ắp lòng bao nổi nhớ ai
Màu bích-họa Tam-Thanh, Kỳ-Phú
Ti-gôn hoa nở bóng em về .
Lối cũ Trần-Cao-Vân
nhà thờ Cao-đài chuông đổ
Chợ Tam-Kỳ khép nắng chiều hôm
Những chuyến xe lam nghèo
đầu đường gác máy
Phố cũng nghèo mờ tỏ ngọn đèn đêm .
Khuya nay em về phía Chu-Lai
Mắt-sao buồn hơn mây trời gió núi
Em mang con tim bỏ ở xứ người
Tôi mãi đợi ngày em quay lại .
Nhớ không những ngày xưa ấy
Nắng Pennsyl. chết mấy sông dài
Em đi bao mùa lá đổ
Tình ai dài hiu hắt trời thu .
Cỏ lá trong vườn ký-ức xưa
Nước về đâu Trường-giang buồn điệp điệp
Hoa lắt lay bên ngọn đèn khuya
Tam-Kỳ thao thức đêm đi em nào biết .
Để mênh mang chiều không hết
Em mang tình của tôi đi đâu
Tôi đứng bên cầu cùng gió
Tam-Kỳ bây giờ trời có mưa !!!
Đêm trên đồi Chu-Lai trở gió
Cuối phố ngủ buồn lời ru
Đêm xa nhau từ độ
Nửa vòng trái đất đợi chờ .
Em trái tim mộ bia
Vùi chôn cuộc tình bỏ dở
Huy Uyên