Một Thời Chinh Chiến - thơ Thùy Châu
Tôi mở vội tấm poncho nhàu nát
Phủ lên người đồng đội mới ra đi
Lòng quặn đau chẳng biết nói năng chi
Nghe mơ hồ quanh tôi bao tiếng nấc
Trong trời chiều nhợt nhạt của hòang hôn
Tôi quay lại những gương mặt vô hồn
Đang cúi xuống bên người đi lần cuối
Tôi đứng lặng ngẩn ngơ bên giòng suối
Dưới cây già vừa ngồi tựa bên nhau
Dấu vết thời gian vạt cỏ chưa nhàu
Mà bạn thân đã thành người thiên cổ
Quên làm sao những vết gim lổ chổ
Giòng máu đào loang lổ trước mặt tôi
Cùng tiếng kêu uất nghẹn không thành lời
Tao trúng đạn S...ơi cứu tàu với .
Tôi quay lại nhìn đôi tay chấp chới
Rồi thân hình gục xuống của bạn thân
Trong phút chốc chiến hửu đã ly trần
Một mất mất không thể nào tin được .
Nhớ bao ngày hành quân miền sơn cước
Chia nhau từng giọt nước để cầm hơi
Hay những đêm gối súng ở lưng đồi
Kể nhau nghe chuyện người yêu hậu tuyến .
Tội nghiệp nó nhắc hoài những quyến luyến
Giờ chia tay hai đứa ở bên nhau
Bảy ngày phép qua đi mau thật mau
Những toan tính đắp xây đành dang dở
Nhắc tương lai nó vô cùng hăm hở
Lần sau về nhất định sẽ cầu hồn
Nhưng giờ đây thân xác đã vô hồn
Đem mộng ước về bên kia thế giới
Những khát khao không thể nào với tới
Khi đời mi quá ngắn
ngủi bạn ơi !
Rồi mai đây làm sao nói nên lời
Khi tau gặp người thân mi lần đến ? .
Thùy Châu (12/6/2014)