Êm Ả Sông Ơi - thơ Trúc Thanh Tâm
Ở
đâu cũng thấy quê nhà
Ở
đâu cũng nhớ tiếng gà trưa quen
Dù mỗi chúng ta nên người khôn lớn
Dào dạt sông quê luôn chảy trong lòng
Bìm bịp kêu vang chờ con nước lớn
Gió ruộng mưa đồng cây lúa trổ bông
Suốt kiếp lục bình phận hèn trôi nổi
Đâu có bình yên ghé gởi yêu thương
Ta cũng một thời áo cơm lang bạt
Sống gian nan, vất vả giữa đời thưòng
Sao phận gái cứ mười hai bến nước
Còn một bến nào cột lại đời em
Khi trong tay chưa nắm tròn hạnh phúc
Nước mắt rơi, chưa chắc hết ưu phiền
Rồi có lúc ta thấy mình tan biến
Vào sông trôi về êm ả tuổi thơ
Chiều nhẹ gió em đi qua cầu khỉ
Cặp sách trên tay áo trắng học trò
Ôi, thời thế làm đổi thay tất cả
Ta xa quê bỏ lại bến sông buồn
Nhưng tim ta vẫn chưa phai hình bóng
Cha mẹ một đời dãi nắng dầm sương
Ta may sống phải biết ơn trời đất
Đời đã cho ta một chỗ nương nhờ
Em cho ta một tình yêu rất thật
Để vườn tình ngày tháng chẳng chết khô!
TRÚC THANH TÂM
(Châu Đốc)