Mười Chín Tuổi, Cầm Súng
Tôi Lao Vào Trận Mạc - Lê Mai Lĩnh
tặng NGUYỄN HỮU QUÍ và NGUYÊN/SANH
Mười chín tuổi, khi tóc còn xanh
Trái tim còn những nhịp đập thanh niên
Tôi cầm súng lao vào trận mạc
Như một đam mê, tuổi trẻ lên đường.
Tôi bất xá, sình lầy, hố bom, truông hồ cạm bẫy
Tôi bất xá muỗi mòng, vắt rừng, đĩa sừng trâu
Tôi bất xá ngày đói, đêm khát, những giấc ngủ di
hành
Tôi tiến bước phía trước với trái tim VIỆT NAM.
Với trái tim VIỆT NAM, tôi băng rừng lội suối
Với trái tim VIỆT NAM,
Dấu chân tôi có mặt trên mọi miền quê hương
Cũng có lúc tôi bước tới và bạn tôi nằm xuống
Chiến tranh nào mà không có chết chóc, hy sinh.
Tổ quốc gọi tên ai, người nẩy dạ.
Cuộc tan hàng đã lâu, mấy mươi năm rồi tôi vẫn nhớ
Nơi nào tôi đã đi qua, cao nguyên hay đồng bằng
Nơi nào tôi đã dừng lại dưỡng quân, Pleku hay
Kontum
Nơi nào người lính truyền tin của tôi đã gục ngã
Nơi nào người bạn đồng hương của tôi đã trút hơi
thở cuối cùng
Tất, tất cả, còn hằn sâu trong trí nhớ
Cũng có lúc hiện về trong giấc mơ đêm.
Tôi 19, khi tóc còn xanh
Tôi 19, khi tìm còn rộn rã tiếng gọi lên đường
Tôi đã thế, lên đường với khẩu súng cầm tay
Tôi, kẻ sống sót khi trời quên gọi tên.
LẼ MAI LĨNH
viết cho QUÍ, trong ví trí của chàng
28/2/2016