Chút Mưa Xưa Nào Ấm Vai Người
- thơ Nguyễn An Bình
Đường
xa lắm giữa đời thấm mệt
Con
dốc tình ngược gió gieo neo
Em
thả nắng để lòng tôi khóc
Ngủ
trong mây nỗi nhớ buồn theo.
Khúc
kinh cầu tan theo sương sớm
Mưa
dạt lòng lá rớt vô song
Tiếng
chuông chiều cuối ngày vang vọng
Em
về đâu trời đất mênh mông.
Tóc
đã bạc thời gian không đổ
Còn
lại đây phố cổ chiều mưa
Đôi
mắt ấy một mùa dông cũ
Có
ai chờ nắng đổ hiên xưa.
Nhánh
sông buồn lỡ bồi ai gọi
Làn
hương em tóc nhớ đêm ngày
Chim
gọi mãi một mùa trăng vỡ
Tình
yêu tôi còn cốc rượu say.
Ai
cũng có một thời nông nổi
Chút
mưa xưa nào ấm vai người
Thèm
giọt nắng sưởi vòng tay lạnh
Thương
môi hồng vừa nhạt trong tôi.
Nguyễn An Bình