Bài Thơ Không Đề - Trần Không
Tên
Cành khô trơ trọi
vắng lá xanh
Đông sang mưa gió
lạnh đêm tàn
Hoang sơ đầu ngõ vàng hương sắc
Hoa rụng bao giờ
thấy vắng tanh?
Sương rơi từ sớm
đèn loang vết
Bóng dáng em chừ chẳng thấy
sang
Văng vẳng xa xa
vọng tiếng đàn
Nghe dòng ‘tục lụy”
lắm oán than!
“Hương xưa” một
nỗi buồn man mác
Có phải em về đó hay không?
Xa xa thoang
thoáng những cánh buồm
Chở người xa xứ
mãi ngóng trông
Hay là mang cả
trời xứ lạnh
Đưa người lữ khách lịm giấc
nồng
Thoang thoáng kìa
trông quá não nùng
Đường xưa mây
trắng lòng hiu quạnh
Chờ hết đông
qua, hết lạnh lùng.
Trần Không Tên