Thơ Xướng Họa - Thy Lệ Trang, Thục Nguyên,
Cao Bồi Già, Phương Hà
TƠ VƯƠNG...
Thể Dĩ Lục Vi Thủ Hạ Cú
Trăng treo lơ lửng bến sông buồn
Sông nước gợn sầu nhớ cố hương
Cố quận mịt mù mây lạnh lối
Lạnh đường vời vợi phố đầy sương
Đầy vơi một mảnh hồn tan tác
Tan nát đôi lòng nỗi vấn vương
Vấn tóc,
cài trâm ...em vẫn khóc...
Vẫn còn ấp ủ bóng người thương !!!
Thy Lệ Trang
VẪN NHỚ THƯƠNG
̣̣ (Dĩ Lục Vi Thủ Hạ Cú)
Chẳng biết vì sao tớ lại buồn ?
Lại còn ấp ủ mãi mùi hương
Mùi thơm má bậu ngày đông giá
Đông lạnh đời ta buổi gió sương
Gió thổi mây trôi sầu lệ thắm
Lệ rơi dạ thảm hận tình vương
Tình tuy trắc trở nhưng càng đậm
Càng khiến lòng mình vẫn nhớ thương
Thục Nguyên
HOÀI QUÊ
( Dĩ Lục Vi Thủ Hạ Cú )
Réo rắt đàn ai khúc nhạc buồn
Nhạc như quặn thắt nhớ quê hương
Quê xưa khắc khoải
hồn trời đất
Trời lạ mơ hồ phách khói sương
Khói quyện nhạt nhòa tê dạ héo
Dạ lê thăm thẳm buốt lòng vương
Lòng hoài tơ tưởng bao ngày cũ
Ngày ấy sao
mà quá mến thương !
CAO BỒI GIÀ
09-12-2015
MIÊN MAN NỖI NHỚ...
(Dĩ Lục Vi Thủ Hạ Cú)
Chôn chặt trong tim một nỗi buồn
Nỗi lòng quặn thắt nhớ quê hương
Quê nhà cách trở qua sông núi
Sông nước ẩn mờ sau khói sương
Khói nhẹ toả lan nơi xóm khuất
Xóm xưa gợi lại thuở tình vương
Tình yêu trong sáng thời mơ mộng
Mơ mãi bên người ta mến thương
Phương Hà