- thơ Huy Uyên
Gởi em nụ hôn môi xa
gió ngủ mắt ai xanh biếc
ngậm ngùi chiều muộn vừa qua
Lá sao xa cành quá sớm
mình ai đứng lại bên đường
phố vắng chiều quên
nước dưới cầu in bóng
cải vàng cụm hoa đầy sương .
Em giờ quay lại sân ga
mùa đông hồi tàu da diết
bạc màu cách chia hai ta
tay ai vẩy sầu vĩnh-biệt .
Ở Sài-Gòn sao sầu trăm ngã
cầm tim ai dạo loanh quanh
giấc mơ cũ hồn chia trăm ngã
đêm ngủ quên ngoài chợ Bến-Thành .
Mới đó mà gần hết năm
đi lang bạt đất người hoài mãi
về Thủ-Thiêm đợi thuyền
người qua bên kia buồn thế .
Chén rượu suông vơi cay đắng
quán cóc xưa thiếp-mê-buồn
thoáng trời dạt trôi mộng tưởng
tình và tiền cũng bay luôn .
Đốt tim gởi Đà-Nẵng quê nhà
cay khói cuối năm
chen buồn lên mắt đỏ
son môi em hồng khúc đợi chờ
hàng cây đuổi tóc em theo gió .
Thu vàng trên cao góc phố
mùa đông phai chậm bước lối về
kỷ niệm chợt bay đi cùng gió
Chợ-Lớn lặng sầu,bên tách cà-phê .
Đà-Nẵng, Sài-Gòn, tôi,vạn nỗi buồn
áo bạc bụi trần phai dong ruổi
khuất chìm xưa đọng dấu mù sương
đêm ngày thương ai
tim sầu cố xứ .
Huy Uyên
(mùa đông 2015)