Lý Lịch Tình Yêu (bài cuối) - Lê Mai Lĩnh
Quảng Trị, 1950
THƯ TÌNH CHO CÔ HÀNG XÓM
Tám tuổi, viết thư tình cho cô hàng xóm
Bằng ngôn ngữ BÌNH DÂN HỌC VỤ thời kháng chiến
Dùng dây chuối khô treo trước của nhà cô
Lúc trên dầu, phân trâu năn nỉ hoài cũng không chịu
khô mau
Và nước mũi thì vô phương, bất trị.
Chẳng lẽ tôi là THẦN ĐỒNG THẾ GIỚI viết thư tình
Lẽ nào tôi được vinh dự như thế.
Mười năm sau từ trên tỉnh về thăm làng
Cô hàng xóm bây giờ là vợ của ông cậu bên ngoại
Trong bữa cơm canh rau lang nấu với hến
Mà tưởng chừng như đang ăn hến ai.
Cũng lần đó, trong bữa ăn. sao mợ nhìn cháu thẹn
thùng, ái ngại
Miệng cá nào ngon, mợ cũng để dành cho cháu.
Nói chuyện với nhau, sao mợ rụt rè, chớp chớp mắt
Lẽ nào mợ còn nhớ bức thư tình đầu đời thiếu nữ.
Và từ đó, tôi hay về thăm làng
Để tìm cho mình một lô an ủi
Nhưng số trời chưa cho, đành chịu
Đành chịu thôi, ăn canh hến, được rồi.
Ngày mợ cho tin cháu gái đi lấy chồng
Cháu gởi về, vừa tiền cho chiếc áo cưới
Mới qua, rửa chén bát còn non tay
Lương XÌ TẠC (start), 5 đồng 25 cent chơ mấy.
THƯ GỞI CHỊ
Một ngày, chị gởi cho tôi 3 tờ điện tín màu vàng
Tôi tức tốc, hôm sau lên Đà Lạt, đưa chị về DINH
Dinh là một phòng trọ nhỏ, một chiếc giường
Chị và tôi chia nhau, người một nửa
Tấm màn mỏng là bức tường Đông/Tây BÁ LINH
Đêm đêm tôi nghe tiếng thở của chị
Đêm đêm chị nghe tiếng ngáy của tôi.
Mầm mống chiến tranh hầu như không có.
Buổi sáng, 5 giờ, tôi thức dậy đi làm
Sợ chị mất ngủ, tôi rón rén như thằng bất lương
Nơi để tiền cho chị ăn phở hay bún bò
Tôi đã nói với chị từ chiều hôm trước.
.
Mỗi buổi chiều tôi đi làm về
Chị ra ngỏ đón tôi và nhận tay quả táo
Chị ăn táo lúc tôi đi tắm
Rồi hai chị em ra TƯỜNG NGUYÊN ăn cơm .
Ngày chị trở lại Đà LẠT, để chị lên một mình, tôi
thương quá
Tôi xin nghỉ việc, cũng lên theo
Chiều cuối cùng còn 15.000 đồng dành dụm
Tôi mua tặng chị chiếc RADIO SONNY, 7.500 đồng.
Bấy giờ chị đang thích nghe bài TÁM ĐIỆP KHÚC của
ANH VIỆT THU.
Đến khi gần hết tiền, chị tim cớ ĐUỔI TÔI RA KHỎI
PHÒNG
Giữa DALAT, tôi bụi đời, ăn cơm xã hội.
Đêm về ngủ nhờ thằng bạn hiệu trưởng trường tiểu học
ĐA THIỆN
Cũng vui.
Hôm về San Jose RA MẮT SÁCH
Hình như chị chạy trốn.
Thôi, tôi không nói nữa
Để một mình tôi VUI với THÚ ĐAU THƯƠNG.
Hề hề.
LÊ MAI LĨNH