Mùa Gọi - thơ Phan Nam
Giọt
mưa ký ức hong khô dòng thời gian
Trôi
theo bao kiếp người
In
hằn những vết chân
Nắng
nhạt màu vắt ngang nẻo đường
Quang
gánh mùa đông xa dần trong nỗi nhớ
Gọi
cơn gió Bắc co ro nơi thềm nhà
Khói
lam chiều cũng thấp thỏm âu lo
Bay
đi nơi nào còn dáng hình mẹ cha?
Con
đường làng lầy lội theo năm tháng
Hoa
lau vương vãi, ngọn cỏ mọc dại
Chỉ
còn đường cày tung téo khắp mặt người
Đong
nỗi dại khờ, thương ai gọi mùa…
Phan Nam