Nguyệt Thực - thơ Trúc Thanh Tâm
Dòng phù thế bồng bềnh nhân quả
Ráng chiều đắm đuối tới bình minh
Trong ta chen lấn đau và khổ
Nợ thế gian, ta viết thơ tình!
Và nghe nắng nói điều ray rứt
Mưa ngậm ngùi một chút tình xa
Hương lận đận một đời giong ruổi
Em nhớ quê, ta lại nhớ nhà!
Tương lai, quá khứ và hiện tại
Gắn đời nhau ngọt dấu son môi
Chưa đi mưa làm sao biết lạnh
Chuyện đổi dời sấp ngửa như chơi!
Đời diễm tuyệt phút giây nguyệt thực
Càn khôn như những ngón tay mềm
Ta chở hết điều chưa nói được
Ghé bến tình trong trái tim em!
TRÚC THANH TÂM
(Châu Đốc)