Tự Tình - Thy Lệ Trang
Họa bài Lệ Vay của Motthoi
Như dòng sông âm thầm xuôi chảy mãi
Mượn vần thơ che dấu những muộn phiền
Lời trăng buồn như thể tự tình riêng
Để ngơ ngẩn giữa đêm dài lạnh giá
Rồi người đến...một lần thôi...rất lạ
Lá chưa vàng...chưa vướng vết chân đau
Mắt vừa nhìn cũng đủ để cho nhau
Hồn sưởi ấm...tay cầm tay... yên lặng
Đời vẫn tưởng tháng năm dài hiu quạnh
Chợt một chiều bối rối cạnh bên ai.
Như TẤM xưa vừa vặn chiếc sen hài
Được âu yếm sánh vai cùng Hoàng tử
Ừ...biết thế sao hồn còn tư lự
Sợ... hoa tàn vì chút nắng hanh hao
Sợ...tình buồn sẽ trả lại trăng sao
Sợ...năm tháng vô tình...ai hiểu được !!!
Thy Lệ Trang
(Gởi người cho vay lệ)
Ân tình đó ngàn sau ta nhớ mãi
Giọt lệ vay thoa dịu bớt ưu phiền
Ta đem về cất dấu làm của riêng
Lệ trân quí vào thiên thu thầm kín .
Vần thơ sẽ vui và tình câm nín
Để kiếp nầy êm dịu một niềm đau
Để chúng mình tưởng như sống bên nhau
Qua hơi ấm của lời thơ gởi tặng .
Ta sẽ nghe lời em mà câm lặng
Môi mĩm cười dù rách nát tim ai
Từng xuân qua em nhẹ thoáng gót hài
Đường hoa mộng, còn ta...đời lữ thứ!.
Linh hồn ta muôn đời em vẫn ngự
Giọt lệ nầy sẽ mãi chẳng hư hao
Ta nợ em từ vô thỉ thật sao ?
Thành suối lệ biết bao giờ trả được?
Motthoi