Lý Lịch Tình Yêu - Lê Mai Lĩnh
Cuối năm, chơi một cái lý lịch trích dọc để chứng tỏ mình là người đàn ông có hiếu.
Một
Với Cô Hoa Khôi Khóa 1 Biên Tập Viên
Được tin bà xuống tóc vào chùa
Lòng tôi mừng khấp khởi
Đời, muôn năm là BỂ KHỔ
Tình là cái sợi dây thòng lọng
Cảm ơn bà đã cho tôi đút vào trong nỗi hân hoan đắm
say
Giữa chúng ta không có gì để mắt la mày lét
TẾT này, tôi và các con sẽ mang oản lên chùa
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT.
Hai.
Mắt bồ câu Tống Thị G.
Thơ tình đọc giữa sân trường
Thế gian này có ai khùng hơn tôi
Cảm ơn bà một cái háy mắt đủ cho tôi knock out
Ông xã bà, CU THÀNH, con nhà giàu, học giỏi
Nhưng không đẹp trai bằng tôi.
Ba
Tư Đồ Bich L.
Quảng trị đầu thập niên sáu mươi
Đẹp như bà là ngang tầm hoa hậu thế giới
Tôi, thằng nhóc, sớm tìm cái đẹp để đam mê
Làm sao bà không nằm trong tầm nhắm.
Đà lạt đầu thập niên bảy mươi
Nghe đâu bà cũng là nơi tôi đang trấn giữ biên
cương
Ngày ngày vòng quanh khu HOÀ BÌNH
Sao không nhận diện ra nhau, chơi trò TAO NGỘ CHIẾN.
Bốn
Nước Hồ Thu
Bà, người đẹp Bich La
Tôi, mầm non thi sĩ
Tôi chấm bà là điều chắc nui
Và vì thế tôi sém làm mồi cho HÀ BÁ dưới con sông
quê bà
Chết cho một tình yêu chưa tới bến
Khôn hay ngu, bà hi.
Tại tôi quá ngu nên không được làm chồng của bà
Mà bà làm vợ tôi chắc gì đã là điều may.
Lấy đại ông giáo sư NGUYỄN HOÀNG cho chắc ăn
Khỏi lo chít khăn tang của người vợ lính.
Tết này tôi sẽ gởi chocolate tặng bà
Nếu sợ mập, bà cứ cho con cháu
Và nhớ nói giùm tôi với các cháu;
Đây là quà của một người NGU HẾT BIẾT.
Năm
Thái thị Khương,
chủ nhà sách Qui Nhơn
Khi tôi bán cái quần Tergal 400 dồng
Ôi cái quần đầu đời của một cậu học trò con nhà nghèo
Để mua của bà 20 tập thơ đủ loại mỏng như tập vỡ học trò
Bà đã nhìn tôi với con mắt nghi ngại
Hẳn bà nghĩ tôi không chạm điện cũng tế giếng
Những ngày sau ,tôi đến nhà sách là để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của bà
Ngày nào nhìn thấy bà là tôi không thấy đói.
Sáu
Nha Trang, nhà sách NGUYỄN LÊ
Phải chăng bà biết tôi bán xe đạp và áo quần để in
thơ
NỖI BUỒN NHƯỢC TIỂU
Nên khi tôi gởi bà 20 tập thơ nhờ bà bán
Bà đã trả tiền ngay cho tôi
20 nhân 12.00 = 240.00
Vừa đủ một chầu nhậu cho ba đứa
Thằng LÊ VĂN CẦU, đứa ném cho tôi bài dịch Pháp
Văn hôm thi tú tài bán
Hắn ngồi cạnh tôi vì cũng là vần C
Thằng thứ hai, con ông chủ tiệm may HÀ NỘI
Bị căn bệnh của HÀN MẶC TỬ
Những lần sau tôi đến, cà kê dê ngỗng
Để chiêm ngưỡng nhan sắc thánh thiện của bà
Chứ tôi không có ý định dê bà đâu.
Bảy
Em đến thăm anh một chiều mưa
Không quên, hôn xuống nỗi cô đơn anh một thời lận
đận
Nếu còn nước mắt chắc anh đã khóc
Nhưng than ôi, nước mắt đã không còn.
Khi em về trời vẫn còn mưa
Hay trời khóc giùm anh, cảm ơn em nụ hôn vị ngọt
Vị ngọt em hay lượng trời ban phát
Mà trong anh, cơn phục sinh rất đổi ngoan cường.
Em đi rồi anh ngồi lại một mình
Ngồi lại, một mình, anh thấy đời là hoắc
Em đi rồi anh ngồi lại một mình
Ngồi lại một mình, anh thấy đời đổi khác.
tặng Lê thị Nhất Phuơng, người góa phụ làm dâu
làng BỒ BẢN.
Tám
Em, người học trò văn chương
Anh, ông thầy thích loạng quạng
Cảm ơn trời đất cho hai thầy, trơ xa nhau
Để không có dịp chơi trò quạng loạng.
Em, Vương Lệ ,là vầng trăng góa phụ
Anh, kẻ tình si suốt đời tim kierm, rong chơi
Chơi được thì chơi, không bao giờ chơi chịu
Em OK hay không, cũng OK.
Chín.
Năm tôi 12, yêu cô 17
Hai năm sau, cô 19, đi lấy chồng
Tôi 14, mồ côi người trong mộng
Sáu mươi năm sau cô lấy lại đôi cánh chim bằng
Tôi thì tự cho mình muôn năm tự do.
Hãy cứ như thế, tôi và cô là hai người láng giềng
Từ một thuở di cư và tản cư
Cô mặc quần và tôi còn ở lỗ
Ôi một thời thơ ngày, non dại,
Vui quá là vui.
LÊ MAI LĨNH
tặng LQ, cô láng giềng
tạm thời như thế, nhớ đến ai, viết tiếp.
Một ngày sau lễ TẠ ƠN.
Bài thơ này như một lời TẠ ƠN gởi tới quí CÔ
NƯƠNG.