Thơ Xướng Họa - Phương Hà, Như Thu, Motthoi,
Hải Rừng, Thy Lệ
Trang, NS, Cao Bằng,
Thục Nguyên, Trần văn Hạng,
Nguyễn Đắc
Thắng, Thanh Trương
TÌM VỀ KỶ NIỆM
Tàu đến sân ga buổi xế chiều
Núi rừng trùng điệp, cảnh cô liêu
Ầm ào thác đổ bên sườn dốc
Mờ mịt sương giăng khắp đỉnh đèo
Văng vẳng chuông chùa xa vọng lại
Rì rào tiếng gió thoảng ngân theo
Đêm nay nghỉ tạm nơi đâu nhỉ
Tự hỏi sao ta lại quá liều ?!
Phương Hà
TUỔI HỌC TRÒ
Nhanh lên kẻo nhỡ chuyến đò chiều!
Mình sẽ trở về chốn tịch liêu
Đom đóm lập lòe quanh gốc liễu
Cơn mưa nhè nhẹ ướt lưng đèo
Tựu trường cả lớp thì thầm hỏi
Mãn khóa bạn hiền chọc ghẹo theo
Nhắc lại chuyện xưa ôn kỷ niệm
Còn thêm trốn học quả ư liều!
Như Thu
KỶ NIỆM
Nương vận
Đồi hoang cánh nhạn lẩn sương chiều
Vắng lặng không gian cảnh tịch liêu
Vài áng mây bay trên đỉnh núi
Đôi con thú chạy dưới chân đèo
Chim trời cuối nẻo không quay lại
Lữ khách đầu non mãi vọng theo
Đã lỡ qua đây nơi đất lạ
Thôi đành nhắm mắt một phen liều.
Oct. 3rd. 2015
Motthoi
TÌNH TUỔI DẠI
Nhớ mãi thời nào cứ mỗi chiều
Chung đường hai đứa gặp bên liêu
Cầu dừa trơn trợt tay ôm níu
Bờ đất sình lầy lưng cõng đèo
Tuổi dại vô tư
nào biết trước
Tình đầu ngớ ngẩn vẫn đeo theo
Tìm đâu được nữa ngày xưa ấy
Đành suốt đời nầy cũng mặc liều
Hải Rừng
3/10/2015
CHỈ VÌ YÊU...
Phụ mẫu đánh em quằn quại
Treo lên tại vách thành
Đứt dây té xuống ..
...dạ không đành bỏ anh.
Ca
Dao
Xe chạy vòng vo sáng đến chiều
Xóm làng
hun hút cảnh hoang liêu
Chập chùng sương trắng qua bao suối
Thăm thẳm đường xa vượt mấy đèo
Roi vọt...cha đe...em chẳng sợ
Lời khuyên...mẹ dạy...dạ không theo
Gia đình một bước đành xa cách
Cũng bởi yêu anh phải đánh liều !
Thy Lệ Trang
THƯƠNG EM MIỀN NÚI
Đám trẻ đi về mỗi sáng chiều
Băng rừng rẽ núi vắng cô liêu
Đường mòn khúc
khuỷu qua sông suối
Vách đá cheo leo vượt bản đèo
Cố gắng sách đèn nên ráng tới
Quyết tâm học hỏi phải đành theo
Thác ghềnh
nguy hiểm em nào sá
Sát cánh bên nhau , đánh chữ liều !
NS
NHỚ MỘT CHUYẾN ĐI
Mặt nước mênh mông chói nắng chiều
Núi đồi sừng sững cảnh hoang liêu
Một mình rảo bước con đường vắng
Đơn độc băng lên đỉnh, dốc đèo
Lặng lẽ qua truông làn gió thoảng
Âm thầm lội
suối ánh trăng theo
Giờ đây nghĩ tới mình ngu nhỉ
Trẽ dại hăng say lại cũng liều./.
CB
TUỔI GIÀ
Giờ đây tuổi tác đã về chiều
Thường muốn ẩn mình chốn tịch liêu
Lúc trẻ không nề bao cửa ải
Nay già cũng ngán mấy đường đèo
Thấy con tất bật mà thương quá
Nhìn cháu tả tơi chỉ ngó theo
Mới biết sao ta vô tích sự
Giá còn thuốc ngủ, nốc vài liều
Thục Nguyên
THĂM CHỐN CŨ
Thăm nơi chốn cũ lúc về chiều
Thôn bản hoang sơ đến tịch liêu
Vần vũ mây thu che đỉnh núi
Ảo mờ hơi đá phủ chân đèo
Ngồi nhìn xóm vắng lòng se thắt
Đứng ngắm rừng ngàn dạ buốt theo
Nhớ lại một thời nơi đã sống
Khỉ ho, cò gáy - Đúng thân liều.
Trần Văn Hạng
THU BUỒN
Gợn trắng màu mây điểm sắc thu
Hồn rơi giấc mỏi bước phiêu du
Vào đông ái ngại ngày băng giá
Đón hạ bùi ngùi tiết tháng tư
Lạc lối quay về vui thảo dã
Sai thời trở lại ẩn mao lư*
Chiều buông nắng tắt màn đêm ngự
Gió rít u hoài tựa oán vu!
Nguyễn Đắc Thắng
20151004
TRÔNG CHÀNG CHỦ NHẬT
Trông chàng chủ nhật, lúc trời chiều
Rừng núi Hải Vân, cảnh tịch liêu
Ngóng bóng xe con bên dốc núi
Dõi làn mắt ướt tận lưng đèo
Ai mong đường ngắn, đêm lâu xuống
Em đợi bóng dài, lệ ứa theo
Sông suối ải đèo, ngăn cách biệt
Thương nhau nhiều lắm, cũng đành liều.
Thanh Trương