Bên Sông Đà Nẵng - thơ Huy Uyên
Thuyền trôi đi chưa về
cô-quạnh tình em bên sông vắng
người cũng đã đi
còn lại em và Đà-nẵng .
Đêm nay ai xuyến xao buồn
đứng bên cầu mà thương câu hát
bến phà xa trôi và người xưa đâu mất .
sao trên trời băng se mắt sương .
Bên kia sông chiều về không nắng
bàn tay ai vẫy hẹn hò
bước chân đi lòng đầy trống lạnh
áo em bay che trời bơ vơ .
Người xa trông mà sầu bỏ lại
bên sân nhà em rừng đợi chờ
đi rồi có mang theo dặm nhớ
võ vàng chi mấy đoạn tình thu .
Em tới đây lòng bỗng ngập ngừng
Đà-nẵng giờ bỏ thuyền xa bến
còn gì nữa đâu đợi mong
tim người từng đêm thắt quặn .
Vĩnh biệt thôi đất trời Đà-nẵng
vĩnh biệt người từ lúc xa nhau
em ở lại trao ai mật đắng
ngày vui
sao vội vả qua mau .
Có còn lại chăng một nụ cười
đem chia hai bờ ngày đêm Đà-nẵng
mang em đi về nổi nhớ khôn nguôi
bến xe sân ga cầu cảng
"xa" anh, em "xa" cháy đỏ
thiên-hà ...
"xa" luôn chùm mây trời đợi gió
theo ngày tháng "xa" trôi .
Huy Uyên