Tâm Thành, Hoàng Từ, Văn Thanh, Phương Hà,
Thy Lệ Trang, Như Thu, Hải Rừng,
Lương Thế Hùng, Bửu Tùng, Thục Nguyên,
Nguyễn Đắc Thắng, Châu Thạch,
Lê Đăng Mành, SK, Hoài Hương,
Mạnh Trương, Cao Bằng, Trịnh Cơ
NGUYỆN CẦU
Kính viếng hương hồn anh NANH
Bảy chín xuân đời đến cõi thiên *
Trang thơ thuở đó đầy nhân ái
Thi hữu giờ đây thiếu bạn hiền
Đã biết vào đời là chuốc nghiệp
Mà sao lìa thế cứ ưu phiền
Nguyện cầu Phật Tổ ban màu nhiệm
"Tịnh độ siêu sinh" hưởng cảnh tiên !
Võ Làng Trâm
* Thi huynh NANH mới 79 tuổi nhưng giấy tờ khai 86
tuổi nên trên cáo phó ghi theo hồ sơ đi làm (có lẽ bản thân có lý do riêng)
Vô cùng đau xót Nhị Huyền ơi
Ngọc Ẩn từ nay biến mất rồi
Ba vạn sáu ngàn là mấy chốc
Tám mươi một kiếp được bao thời
Thơ Đường thuận nghịch in chưa ráo
Từ vận ngược xuôi kiếm bở hơi
Để lại cho người bao luyến tiếc
Vội vàng chi lắm lệ trào rơi
Tâm Thành
Bảy chín mùa xuân Ngọc Ẩn ơi !
Ra đi bạn hữu lệ tuôn rơi
Đường thi sắc sảo lưu muôn thuở
Lục bát thanh tao để lại đời
Gặp gỡ bao năm tình mãi thắm
Giao lưu bấy tháng nghĩa luôn ngời
Hôm nay vĩnh biệt lòng đau xót
Mến mộ hiền huynh tỏ mấy lời
Hoàng Từ
Đồng hương thi sĩ của tôi ơi
Ông bạn sao đành bỏ cuộc chơi
Tiên cảnh trời cao xa vợi vợi
Bạn bè tình nặng xót bời bời
Vần thơ xướng họa đà sai ý
Chén rượu tạc thù chửa thấm môi
Cầu chúc hồn phiêu miền cực lạc
Trần gian thương tiếc mãi đời đời
Văn Thanh
( Vọng
bái hương hồn anh NANH )
Phút giây vĩnh biệt tiễn anh đi
Đau đớn trong tim biết nói gì
Thi hữu còn đây, lòng luyến tiếc
Vần thơ để lại, ý nồng say
Saigon - trời đất thêm u ám
Phố Biển - gió mây ngập đắng cay
Thắp nén hương trầm, xin tưởng niệm
Nhi Huyền Ngọc Ẩn - ánh trăng đầy .
Phương Hà
Một cánh sao sa lạc cuối trời
Lạnh lùng mây xám cũng ngừng trôi
THUYỀN TÌNH LẠC BẾN* xa tầm mắt
NỖI NHỚ TÌNH QUÊ* tiếc giọng cười
KHOÁN THỦ THƠ KIỀU* tươi vạn sắc
TÌNH THU CÒN ĐỌNG** đẹp muôn lời
Ngàn năm thuận nghịch dư âm mãi
Dù bóng người xưa đã khuất rồi.
Thy Lệ Trang
* Tựa đề những
bài thơ của huynh NÂNH
**Tên một tuyển tập thơ NÂNHvà TLT do huynh NÂNH tập hợp.
TIỄN ANH
Xúc động nghẹn ngào tỷ muội ơi!
Anh về chốn ấy hãy rong chơi
Giã từ ngày tháng thôi lo lắng
Trau chuốt hồn thơ khó rối bời
Cảm động người khuyên “Đừng lạc ý”
Dỗi hờn dạ nén cố vâng lời
Trầm hương thắp gửi lòng thành kính
Ngưỡng mộ tài năng mãi nhớ đời.
Như Thu
NÉN HƯƠNG
TIỄN BẠN
Kính
bái hương hồn anh NANH
Một nén
hương lòng tiễn bạn thơ
Lâu nay xướng họa cứ như mơ
Chưa lần gặp gở mà tri kỷ
Lắm lúc tâm đầu đã đợi chờ
Súc tích âm vần buông chữ dọ
Sâu xa ý
nghĩa thả câu hờ
Anh về lạc cảnh hồn siêu độ
Thi hữu dành ngày nhớ bạn thơ
Hải Rừng
KÍNH VIẾNG BÁC NGỌC ẨN NHI HUYỀN
Ngọc Ẩn Nhi Huyền nhập cõi tiên
Vần thơ gác lại để bên hiên.
Trường sinh bất tử đâu trần thế
Quy luật muôn đời lẽ tự nhiên
Phố Biển không quên tình của Bác
Hoàng Gia nhớ mãi nghĩa người hiền.
Tâm nhang thành kính đầy thương tiếc
Bái biệt Nhi Huyền nhập cõi tiên.
Lương Thế Hùng
Tiễn biệt thi nhân đến cửu nguyên
Lưu danh Ngọc Ẩn ghép Như Huyền
Hoàng Gia chợt lặn vầng sao sáng
Phố Biển vừa phai bóng chén khuyên
Hạ trước người ơi thơ gởi bạn
Thu nay gió hỡi bến xa thuyền
Cầu mong chốn ấy huynh yên nghỉ
Cuộc sống dương gian đã vẹn tuyền
Bửu Tùng
Ngọc Ẩn Nhi Huyền bút hiệu thơ
Đã tròn nghiệp dĩ kén ươm tơ
Nha Trang, thân quyến hương đưa tiễn
Tiên cảnh, văn nhân phách đợi chờ
Trăm nhớ Hoàng Gia cầu đắc quả
Một nằm Linh Chốn tựu duyên cơ
Trần gian còn đó bao người mến
Ngọc Ẩn Nhi Huyền di cảo thơ !
Châu Thạch
Thế là Ngọc Ẩn chốn nao rồi ? !
Sao bỏ vườn thơ, biệt cõi đời ?
Địa ngục hẹp hòi, đừng bén mảng
Thiên đàng rộng mở, cứ rong chơi
Chẳng riêng sông núi còn thương tiếc
Mà cả trăng sao cũng ngậm ngùi !
Một nẻo, một đàng xa diệu vợi
Cầu mong Ngọc Ẩn ngủ yên thôi
Thục Nguyên
Nồng nồng mắt lệ khói hương cay
Một thoáng trầm tư nét úa mày
Tàn rữa xác thân đời ô trược
Thong dong hồn phách cõi thiên thai
Ba chìm lận đận, tằm buông kén
Bảy nổi long đong, bướm thoát ngài
Bể khổ luân hồi sao tránh khỏi
Lưu danh vạn thuở chỉ còn ai?
Hoàng Anh Vi
Thôi rồi anh đã bỏ sân chơi!
Bỏ bạn, bỏ thơ, bỏ cõi đời!
Ngọc Ẩn Nhi Huyền thi hữu hỡi!
Hoàng Gia thi hội tiếc thương người!
Tôi viết lời thơ tiễn biệt người
Trời chiều nắng nhạt ráng vàng rơi
Nhân sinh ký thác vương hoài bảo
Sự nghiệp cưu mang đến suốt đời
Xướng khúc tinh ca hương phố biển
Hòa vần thi cảm gió ngàn khơi
Mùa thu bảy chín lòng thanh thản
Trả lại trần ai tiếng khóc cười!
Nguyễn Đắc Thắng
Huynh còn xướng họa mới đây thôi
Sao vội thong dong cưỡi hạc rồi!
Vẫn biết vô thường thân giả hợp
Mà sao hữu ái lệ buồn rơi
Về nương tịnh độ tâm thanh thản
Đến trụ huyền vi thức thảnh thơi
Bản quán tình thơ sầu vọng tiễn
Thẫn thờ bái biệt tội người ơi…!
Lê Đăng Mành
Người đã ra đi biệt hải hà
Vội vàng chi thế bỏ ta bà
Phải chăng kiếp số mà ly cách
Hay bởi mệnh trời chịu lánh xa
Thuận nghịch đường thi đâu bạn sánh
Âm vần lục bát khó ai qua
Bài thơ “yết hậu” vừa cho trám
Tin dữ nghe xong . . . mắt lệ nhòa !
SK
Anh đà về Cõi Mù Sương.
Gia nương bỏ lại,tiếc thương ngập lòng.
Trang thơ còn đó ấm nồng,
Mà người thôi đã hồng trần biệt ly
Như Bá Nha bỏ Tử Kỳ,
Câu thơ xướng họa còn ghi Gia Hoàng.
Anh đà bỏ bến,tách thuyền,
Thong dong về chốn Cửu tuyền Bình An.
Chúng tôi còn chốn trần gian,
Một mai nắng gió vô thường thế nhân,
Cũng rồi xa bến,dời chân,
Con thuyền Sinh Tử đâu dành riêng ai.
Tiễn Anh sao khỏi lệ rơi,
Âm dương đôi ngả khó vơi nỗi sầu.
Hương thơm 1 nén cúi đầu,
CHỐN BÌNH AN đến,nguyện cầu chúc Anh.
Hoài Hương
Chưa gặp nhau đã biệt ly
Phố biển còn đó anh đi sao đành?
Hôm nào mới đọc thơ anh
Bài thơ anh viết còn xanh nghĩa tình
Đọc thơ anh, mộng bóng hình
Ngờ đâu anh đã một mình ra đi
Gió chiều phố biển vu vi
Nha-Trang sóng gọi thầm thì nhớ thương
Từ nay cách trở âm dương
Vầng thơ thi hội mãi vương vấn lòng
Anh đi anh có buồn không
Để tôi nỗi nhớ̀́ niềm mong âm thầm
Chiều nay Mỹ quốc xa xăm
Ngồi đây nhớ bạn khôn cầm giọt thương
Mạnh Trương
Dâng
hương linh nhà thơ
Ngọc Ẩn Nhi Huyền
Anh đi
coǹ để bài thơ
Cho tôi
thương nhớ thẩ n thơ bồi hồi
Bài thơ
còn đó anh ôi
Mà anh
nay đã xa xôi chốn nào
Anh đi về
cõi trời sao
Mối
tình thi-hữu nhớ nhau ngậm ngùi
Câu thơ
xướng họa buồn vui
Hương hoa
một thuở đau vùi nhớ thương
Cho dù
cách trở âm dương
Phương
trời haải ngoại,quê hương xa vời
Tôi còn nhớ
mãi anh ơi
Ân tình
thắm đượm bao lời thơ xưa
Tôi nghe
lòng có gió mưa
Chiều thu
ảm đạm hồn thừa nhớ nhung
Hẹn
anh,tàu chuyến cuối cùng
Về miền
thiên cổ trùng phùng bên nhau.
Mạnh-Trương
Hôm nay anh đã thật đi rồi
Ngọc Ẩn Nhi Huyền Bạn của tôi
Biết đến bao giờ ta gặp mặt
Ngàn thu ngã rẽ mãi chia phôi.
Cao Bằng
Anh đã ra đi thật mất rồi
Hồn anh thơ thẩn áng mây trôi
Nhi Huyền Ngọc Ẩn đành xa cách
Bỏ lại Hoàng Gia với cuộc đời !
Trịnh Cơ