Thơ Xướng Họa - Thúy Ngân,
Trương Đình Đăng
ĐỪNG HÒNG
Em đừng lấy tóc quấn tôi
Đừng dùng biện pháp mắt, môi lại gần
Ngọt ngào giả lả tình thân
Chéo khăn em kéo bước chân tôi về
Tình em như bỏ bùa mê
Chắn ,che đủ kiểu tôi thề không theo
Đừng hòng ôi ỉ mè nheo
Đừng hòng giả bộ nằm queo trong phòng
Tôi thà gối chiếc, chăn không
Cho chừa cái tật lấn chồng – biết tay !
Canh ba mộng điệp, ô hay ?
Cớ chi thao thức thế này là sao … ?
Nhè nhẹ ôm
gối lẻn vào
Choàng tay ôm thử em nào có hay
Nhoẻn cười –
ghét cái anh này...
Sao không nư nữa đêm nay – Đừng hòng !!
Thúy
Ngân
Thế là anh khó từ tôi
Thế là anh đã bị lôi tới gần
Mấy hôm đầy đọa tấm thân
Bụng như lửa đốt, lê chân bò về
Cái gì xui khiến anh mê
Vì đâu anh xóa lời thề mà theo?
Thôi đừng xởi lởi mắt nheo
Đừng hòng giả bộ nằm queo riêng phòng
Có gan hoài thế được không?
Để đây khỏi lụy hơi chồng - rảnh tay!
Ba hôm thiếu vắng mới hay
Đêm trăn trở nhớ chuyện này đó sao?
Nửa đêm nhón gót chui vào
Giở trò mơn trớn - im nào! Ô hay!
Lần sau cứ cái nư này
Thì không có cái đêm nay mà hòng!!
PHƯƠNG NGỮ- TRƯƠNG ĐÌNH ĐĂNG
( Đà Nẵng )