T ình Như Sương Khói Bay
- thơ Nguyễn An Bình
Ngày xưa…thuở ấy… ngày nào nhỉ?
Em không còn nhớ để mà quên
Anh không còn nhớ đôi mắt biếc
Nên tình hai đứa lạc mất tên.
Trái tim ngày cũ xanh hay đỏ
Lại để thề xưa theo gió bay
Lại để thư tình rơi mất dấu
Trong cơn mưa chiều thấm ướt
vai.
Nhớ nắng hanh vàng hong tóc rối
Nhớ đường phượng đỏ nở đầy
hoa
Nhớ lá me sầu vương trên áo
Nhớ tiếng em cười mãi ngân
xa.
Đâu ngôi nhà nhỏ thời trọ học?
Mỗi buổi em về lá reo vui
Ở cuối con đường anh đứng đợi
Trong mơ còn lại chút ngậm ngùi.
Em đi mang nỗi buồn xa xứ
Mười năm đã bạc áo mơ phai
Mười năm sông cạn thành nương
bãi
Tình chỉ còn như sương khói
bay.
Nguyễn An Bình