Sông Hoài - thơ Huy Uyên
Em bạc lòng chi
chảy hoài dòng nước
mái rêu buồn ngậm mây
chiều bão rớt .
Sông Hoài
nỗi nhớ ngủ quanh môi người
dập duềnh hơi thở .
Ơi những cột đèn hiu hắt
chìm sầu nghiêng nước trời mây
đã qua chiều đi không hết
đêm quanh chân ngày .
Phố nước
và biển đen
những ngọn cây cụt đầu đứng khóc
và thở dài .
Người ngồi một mình
không nói
bầy chim bay đi cùng bóng tối .
Những chiếc thuyền cũng một mình
khua chèo vội vàng
ngã ba đời sông đời nước
ngỡ ngàng mấy nhịp
lặng thinh
trôi đi,trôi đi .
Mưa,mưa chi hoài mãi
ai đó mắt hoen màu lệ
nhìn mưa !
Huy Uyên