Wednesday, September 2, 2015

Đông Hà - thơ Hoàng Yên Lynh









Xa Đông Hà đã mỏi mòn cánh vạc
Vẫn nao lòng gặp lại tiếng người xưa
Con phố nhỏ thân quen từng ánh mắt
Lối đi về se lạnh những đêm mưa.

Xa Đông Hà giữa ngày bom đạn lửa
Nhớ đời mình còn có một cố quê
Bên cánh võng đong đưa lời mẹ kể
Hòn vọng phu thiếu phụ ngóng tin chồng.

Đời cứ mãi ngược xuôi cùng năm tháng
Tàn binh đao lưu lạc chốn núi rừng
Đêm trở mình mà ngỡ kiếp lưu vong
Quê hương đó sao đã thành xa lạ.

Đâu tri  âm đâu cố nhân biền biệt
Bao bạn bè đồng đội đã về đâu
Vầng trăng cứ quặn lòng ta da diết
Soi tình ta sương phủ trắng mái đầu.

Xa Đông Hà mòn gót chân phiêu bạt
Quê xưa còn một nửa mảnh trăng nghiêng
Ở nơi đó mắt ai cười lúng liếng
Con sông xưa bến nước đợi ai về.

Ai có về  có ai chờ ai đợi
Đời bôn ba căn cước vẫn Đông Hà
Tiếng quê mình ngân mãi khúc tình ca
Tình đất nước ơi tình người cố cựu.

HOÀNG YÊN LINH