Mong Hội Ngộ - thơ Võ Làng Trâm
Nhớ thời nghèo khổ rớt mồng tơi
Đi học bao năm chỉ đội trời
Lúc bé đã đành sao cũng đươc
Khi khôn ai nở cứ khơi khơi
Xuân qua tới lớp không rời ghế
Hè đến về làng bám một nơi
Rồi thế lớn dần theo xóm lá
Thân côi len lỏi bước vào đời .
Thân côi len lỏi bước vào đời
Bạn cũ cùng quê thi lại rơi
Đứa bỏ lên rừng ngày ít lại
Thằng đi võ bị cứ dần vơi
Sinh viên trốn lính hay e ấp
Chiến sĩ xông pha lại mạnh lời
Em cảm “người hùng” dù sớm tắt
Nên đành đêm lặng ngắm ma trơi .
Nên đành đêm lặng ngắm ma trơi .
Trào lệ thương thân tiếc phận đời
Ngày ấy dằn lòng đừng mến lính
Hôm nay yên dạ chẳng trách trời
Cố quên hình cũ xua tăm tối
Nhưng bóng người xưa đến sáng ngời
Buồn quá thi đàn tìm xướng họa
Nhưng sao tâm trí khó bề vơi
Nhưng sao tâm trí khó bề vơi
Câu chữ loạn xà cứ rớt rơi
Mạch sống mong khơi – nguồn cạn hứng
Sầu đời cố lấp – mãi trêu chơi
Thi nhân lưu luyến đừng thêm thắt
Bằng hữu mến thương chớ vẽ vời
Mong được một lần về xóm nhỏ
Tìm thăm người cũ sống cùng thời .
Võ Làng Trâm