Có phải anh đã mất rồi phía em
quạnh quẽ xưa quay trở lại
hai mươi năm chập chùng
treo hoài tiếng gọi .
Có phải em đã khác xưa
nơi trái tim đậu kín những mối tình
và mỗi giọt máu long lanh giọt lệ .
Có phải biển dâu đã quên lảng
những nụ hôn hái vội sớm mai
đau đáu giữ mặt trời
mang theo trong em nổi nhớ .
Đã bay đi mây trôi đâu đó
mưa vội về làm bạn nổi đau .
Tắt rồi lời ca đêm
khuya buồn gõ nhịp
thương ai mỏi bước chân tìm .
Về sao nổi nhớ
cầm tù trên môi hơi thở
xót xa hoài mùi hương-điệp-vàng
thoáng bóng liểu chiều rưng lạnh .
Hai mươi năm
rồi ba mươi năm
điệp-vàng xưa vội mang chôn
đất trời bổng dưng cô-đơn quá đổi
thắp lên giữa đêm ngọn đèn
hắt hiu đổ hoài chiếc bóng .
Huy Uyên