Mưa Vàng Nỗi Nhớ,
Bài Tình Cho Mai Này, & Hoàng Cúc
- thơ Trúc Thanh Tâm
MƯA VÀNG NỖI NHỚ
Buổi chiều em chẳng bên ta
Mưa vàng nỗi nhớ lạc xa biển hồn
Cà phê đá lạnh môi hôn
Vẽ vòng khói thuốc cô đơn khung trời
Nhìn đời gác cánh tay xuôi
Hăm ba năm thấy tuổi đời già hơn
Sài Gòn lạc bến Thủ Thiêm
Và ta tự hỏi, đã quên được gì!
BÀI TÌNH CHO MAI NẦY
Anh về cúi mặt riêng anh
Mà nghe dâu bể vây quanh đời mình
Lòng trần còn nợ câu kinh
Duyên nhau vướng lại khúc tình tự yêu
Mỹ Tho bay lá me nhiều
Cho đêm mộng vẫn cheo leo đỉnh hồn
Mắt em còn đó dỗi hờn
Cần Thơ anh với nỗi buồn thiên thu!
HOÀNG CÚC
Tôi về trú dưới hiên mưa
Nhà bên hoàng cúc cũng vừa trổ bông
Sao em lại mặc áo hồng
Sao không áo của ngày hong tóc chiều!
Tôi về buổi đó buồn hiu
Nhà em cửa đóng, gió reo cổng ngoài
Mình tôi và lá thu rơi
Ơi, màu mắt đợi tím trời nhớ nhung!
Tôi về nghe giọt mưa lòng
Bên nầy sông, bên kia sông mịt mờ
Bây giờ cũng dưới hiên mưa
Đâu còn màu áo ngày xưa, tôi chờ!
Tôi về làm kẻ trễ đò
Nhà bên Hoàng Cúc cũng vừa sang sông
Ngoài trời mưa, mưa trong lòng
Mùa thu đẫm ướt một dòng thơ đau!
TRÚC THANH TÂM