Thơ Xướng Họa - Dương Quân, Thy Lệ Trang, Tú Rua
Tự Trào
SAY
Chẳng phải Lưu linh, chẳng bợm ghiền
Như người chếnh choáng quá hơi men
Quay cuồng
đuổi bám đường danh vọng
Lảo đảo ùa theo đám bạc tiền
Mơ bóng giai nhân vùng mộng mị
Thích miền cực lạc cảnh thần tiên
Biết rằng
cõi tạm, sao mê đắm?
Tỉnh táo làm chi, phải muộn phiền.
Dương Quân
TỈNH
Tỉnh thức nhìn xem chuyện thế gian
Đổi thay hưng thịnh, tiếp suy tàn
Quê xưa giờ
khuất ngàn mây bạc
Tình cũ chừ phai giấc mộng vàng
Lắm kẻ hung hăng tuồng cướp giật
Bao người nheo nhóc cảnh lầm than
Hỏi ai? Hào
kiệt xoay thời thế
Dựng lại cơ đồ, giúp nước Nam.
Dương Quân
LỜI THAN
Khốn khổ cho ai gặp kẻ ghiền
Cả ngày dan díu với thần men
Kề vai lão Đế dù không bạn
Bẹo má chàng Bia dẫu chẳng tiền
Xó chợ ngỡ đây nơi bến mộng
Gầm cầu tưởng đó cảnh vườn tiên
Chân cao, chân thấp rong ngoài phố
Chồng rứa...làm sao khỏi lụy phiền !
Thy Lệ Trang
TIẾC HẠ
Mây chiều bàng bạc tím không gian
Hè mới vừa sang vội chóng tàn
Gió ấm còn thèm hương tóc rối
Lá xanh đã sợ cảnh thu vàng
Vầng trăng cuối hạ vương thương nhớ
Tiếng suối bên đồi vọng thở than
Mấy chốc đông về trong lạnh lẽo
Chim trời khao khát nắng miền nam
Thy Lệ Trang
Y ĐỀ
Nhậu nhẹt làm chi đến nỗi ghiền ?
Lẽ nào sống mãi kiếp ma men ?
Thời giờ phí lãng còn hao sức
Tâm trí rối ren lại tốn tiền
Chớ nghĩ say sưa thành Lý Bạch
Đừng cho nghiện ngập giống ông tiên
Chỉ làm xã hội thêm ung thối
Quậy phá thì ai chẳng bực, phiền ?
Tú Rua
KÊU CỨU...
Phiền nhứt là nhiều kẻ dối gian
Chẳng may gặp phải, chắc đời tàn
Bức tranh xã hội pha màu tối
Nhà nước vô tâm vẽ bánh vàng
Đầy tớ đớp hoài mà chửa đủ
Chủ nhân chịu mãi chỉ còn than
Bởi toàn đồ dởm ai không tởm ?
"Bớ xóm, bớ làng, cứu Việt Nam"
Tú Rua