Tình Em và Huế - thơ Huy Uyên
Em tơ vương ai chảy theo con nước
sương khói tan rồi đi về đâu
đắng cay lời gió
đêm ngày xuôi ngược
Hoàng-thành chiều nay bỗng dưng sầu .
Vườn ai khuất kín bên sông
lặng lẽ trời mây màu rất Huế
tím tim người khoảng trời lá vàng
cay đắng giọt sương che đời dâu bể .
Tôi cả đời hoang mê chiếc bóng
linh-hồn về đậu kín hai vai
đứng bên cầu ngắm nhìn
trời mây cao rộng
kể từ xa em buồn năm rộng tháng dài .
Níu lòng tôi theo tiếng hát Hoàng-Oanh
bay đi phiến nhớ sầu bàng bạc
những cây liễu bên hồ rũ sắc xanh
tấm-lụa-đào người phơi
ngày xưa đã bay đi mất .
Em quạnh hiu bên mái nhà xưa
bao quanh sắc gầy chiếc bóng
chất chi đau đớn mấy cho vừa
em xanh xao chiều mây trời lắng đọng .
Đã vắng rồi môi cười hoa nở
bến xao đêm bờ bổng thở dài
đâu đây dài theo hơi thở
dấu kín lòng một trái tim ai .
Xa rồi người một lần đánh mất
em trở về chắp lại hoa rơi
trên môi em dấu son đã nhạt
cả hai ta chết tuổi xuân thì .
Em mãi quay đi mà chẳng quay về
nỗi đau để đời ai băng bó
vết thương chìm lẩn quất quanh đây
từng tháng từng ngày
vườn người cô đơn bóng nhỏ .
Đâu rồi quanh em mưa bất chợt
giọt tình trao người đã xa bay
mới đó hong sầu chưa hết
xanh xao em cầm giọt nắng trong tay
Huế, em và tôi nằm chết.
Huy Uyên