Thursday, June 18, 2015

 Xua Đi Phiền Muộn - thơ Hoàng Anh Vi










Đừng làm hạt cát
Vướng gót chân người
Không là giọt lệ
Khóc cười nhân gian
Tan đi sương trắng mờ lam
Xua đi phiền muộn
Đa đoan sự đời
Như cơn gió lộng ra khơi
Phong ba chìm nổi
một thời lênh đênh
Đừng yêu và cũng đừng quên
Cho vơi thương nhớ,
con tim nghẹn ngào
Chỉ là một giấc chiêm bao
giật mình tỉnh giấc
lạc vào hư không .
Trời cao biển rộng mênh mông
cuộc đời trôi giạt,
Bềnh bồng nước mây .

HOÀNG ANH VI