Duyên Nợ Nâu Sồng - thơ Lê Hoàng
Tặng Châu Thạch
Ngày tựu trường, anh mặc áo nâu sồng
Sống cuộc đời khổ hạnh
Em vào đời
may mắn
Em thật đẹp
và ngây thơ
Anh và em cùng chung một lớp
Lớp chúng mình thật bất ngờ
Anh ngồi sau lưng áo
Áo em và áo
anh
Phủ cả góc
yêu đầu!
Lớp học mình lắm "nhà thơ"
Bơ vơ từ dạo đó
Bạn bè thường gọi anh
Là điệu
"man" nhác học hành
Thật ra anh đang hoang mang
Nhìn em anh mong ước
Có được một mối tình
Như bao người định ước.
Thế rồi chiến chinh
Anh hóa thành người lính
Biệt Động Quân
Anh mang theo mình
Trách nhiệm của nhà binh
Đứng đầu một tiểu đoàn
Đưa quân ra chiến trường
Đánh đuổi quân giặc phương Bắc .
Gần mười năm chinh chiến
Thế cuộc đã
ngã nghiêng
Anh đi
tù Cộng Sản
Ngày trở về
quê hương
Hoang tàn
và đổ nát
Anh buồn đời gian ác
Xót xa chuyện yêu thương
Bất ngờ nghe tiếng kinh
Vang vang, lòng ấm lại
Tục lụy qua
đời mình
Hóa ra người bạn c ũ
Ngồi chung cùng lớp học
Bây giờ đang tụng kinh!
Đời biết sao là thiện mỹ!
Anh không là hoà thượng
Em lại
thành ni sư
Thôi thành duyên là phước
Tu được là gốc sang bờ.
Yêu thương chừ non nước
Quê hương
là giấc mơ
Nhìn nhau
anh và em
Đều rơi lệ, thẩn thờ.
LÊ HOÀNG
(Viết thay cho người bạn đồng môn, Thiếu tá ĐÀO MÂN Binh chủng BĐQ)