Thơ Xướng Họa Cao Mỵ Nhân, Hồ Công Tâm,
Nguyễn Kinh
Bắc, Tha Nhân, Phùng Văn Hạnh,
Nhật Hồng Nguyễn Thanh Vân, Ngô Đình Chương
[1]
VAI DIỄN CỦA
M
Màn hạ từ
lâu, vẫn thấy buồn
Bởi làn
sương mỏng, tưởng mành buông
Khơi sâu,
sóng lặng, thầm thương nhớ
Biển rộng,
trời yên, chớ loạn cuồng
Dẫu có lênh
đênh, đừng tới phá
Dù còn lãng
đãng, cũng xa truông
Mai kia mốt
nọ bờ hiu quạnh
Lại một
mình thôi sắm nốt tuồng
CAO MỴ NHÂN
[2]
SAU CUỘC
CHIẾN
Sỏi đá dường
như cũng nhuốm buồn
Giã từ đồng
đội, súng đành buông
Chiến trường
khép lại làn mây thoảng
Tù ngục mở
ra… đợt sóng cuồng
Vội vã người
đi mong vượt phá
Âm thầm kẻ ở
hận qua truông
Ngày mai hy
vọng hồi tươi sáng
Hạnh ngộ
bên nhau tới vãn tuồng
HỒ CÔNG TÂM
[3]
MỘT TẤN TUỒNG
Năm tháng
lênh đênh chạnh nỗi buồn
Ngậm ngùi
thế sự lúc chiều buông
Nhân dân
đáy vực bao người khổ
Vận nước
trong tay một lũ tuồng
Mãi xót
chinh nhân ngày gãy súng
Càng thương
đồng đội xác vùi truông
Ba mươi năm
lẻ qua rồi nhỉ
Dâu biển
chao ơi một tấn tuồng
NGUYỄN KINH
BẮC
[4]
KHÓ ĐÓNG
CHO XONG
Dẫu uống
cho say vẫn thấy buồn
Mỗi lần thu
đến mỗi chiều buông
Buồn vì giặc
Cộng gây dông bão
Hận bởi
vong nô tạo gió cuồng
Lữ khách
quê người hằng nhớ bến
Tha hương xứ
tạm chẳng quên truông
Thời gian
dù có bao màu nhiệm
Khó đóng
cho xong một vở tuồng
THA NHÂN TRẦN
CHƯƠNG LƯƠNG
[5]
LẠC QUAN
Tiến hóa
toàn cầu đẹp, chớ buồn
Tuổi già lý
tưởng giữ, đừng buông
Nghiệm thu
quá khứ thêm khôn khéo
Bình tĩnh lộ
trình chẳng cuống cuồng
Chính nghĩa
quốc gia: thuyền cặp bến
Tà tâm cộng
sản: sói chui truông
Vẻ vang ta
thắng chiến tranh lạnh
Màn cuối
Mác Lê sắp vãn tuồng
BS PHÙNG
VĂN HẠNH
[6]
CHÌM NỔI
NHÂN SINH
Đời người
vui ít lại nhiều buồn,
Dục vọng
đeo hoài chẳng chịu buông !
Thương mến
lo toan đầu óc bận,
Oán thù
thiêu đốt trí tâm cuồng !
Hãy nên định
tỉnh lòng tu đạo,
Chớ để sân
si hổ nhập truông !
Chữ sắc chữ
không đều vô nghĩa
Nhân sinh
chìm nổi trọn vai tuồng !
NHẬT HỒNG
NGUYỄN THANH VÂN
[7]
TẤN TUỒNG
Nhìn Mỵ
trong vai diễn thật buồn
Đắm mình nức
nở lúc màn buông
Chàng vì đại
cuộc mà xao lãng
Thiếp nặng
tình duyên đến hóa cuồng
Buổi ấy hồng
nhan còn đợi bến
Bao giờ
tráng sĩ mới qua truông
Thành San đẫm
ướt bao dòng lệ
Ai vẽ ra
chi một tấn tuồng
NGÔ ĐÌNH
CHƯƠNG