T ình Có Như Không
- thơ Nguyễn Phan Ngọc An
Ðã nhiều lúc tôi nghe người ca tụng
Cố nhân xưa, thơ phú rất dạt dào
Hữu duyên sao không sum vầy loan phụng
Ðể hai người, hai cảnh sống lao đao…
Tôi cũng kẻ, vì cuộc đời bất hạnh
Gửi nhân gian chút nợ phải vương mang
Nào dám đâu đem tài ra so sánh
Nghiệp dĩ này nên tôi mãi lang thang
Nhiều đêm thức bên gối chăn lạnh lẽo
Nghe bơ vơ với hiện thực xa mờ
Hạnh phúc nào trên con đường vạn nẻo
Tìm đâu ra thần tượng để tôn thờ…
Tôi là kẻ không được trời đãi ngộ
Và cũng không trọn vẹn chữ tình yêu
Mỏi mắt chờ dù xuân qua mấy độ
Người trong mơ chìm sương khói rong rêu
Có lẽ nào trong tận cùng tim óc
Ðã cạn rồi chữ nghĩa của yêu thương
Ba mươi năm kiếp tằm trong đơn độc
Xá gì đâu…mà lụy chữ tơ vương
Tôi không trách mà cũng không buồn giận
Khi ước mơ là gió thoảng qua song
Không lý tưởng thà riêng tôi lận đận
Không vui thì…tình có cũng như không…
nguyễn phan ngọc an -2015