Bài Thơ Như Nói Chuyện Với Chính Mình
- Sương Biên Thùy
Mỗi khi làm xong một bài thơ
Nói về bà tiên xưa hay cô láng giềng thuở trước
Tôi như một người điên điên pha thêm chút khùng
khùng với niềm hạnh phúc vô biên.
Rằng như tôi đã trút đi một gánh nặng trong đầu
Nhưng lại mang thêm gánh nặng gấp đôi trong trái
tim của một gã thi sĩ.
Gánh nặng như một th ú đau thương.
Thú đau thương của một mối tình câm lặng.
Cảm ơn em, bà tiên, ái khanh.
Vâng, tôi là một thi sĩ
Một thi sĩ đã 56 năm làm thơ
Nhưng chưa một ai chịu phòng cho tôi là thi hào
Khi thời gian cho một bình nhì lên binh nhất rất
ngắn
Và từ binh nhất lên hạ sĩ cũng chẳng là bao lâu.
Liệu có bất công chẳng khi tôi 56 nằm mãi mãi vẫn
là thi sĩ.
Có lẽ tôi đã quá già để không còn thời gian chờ đợi
Mà chờ đợi tới bao lâu
Khi ngày tới huyệt mộ đã quá cận kề cho một hơi thở
cuối
Thôi tôi, ba bẩy cũng liều
Tôi liều mạng tự phong cho mình là thi hào vậy.
Có người nào phản đối không ?
Vậy thì
Hỡi cô láng giềng
Từ hôm nay thơ tôi viết tặng cô
Thơ nhắc lại một thời cô áo trắng Đồng Khánh
Tóc mây có xõa xuống bờ vai
Nón bài thơ cô soi dòng Hương Giang trong suốt
Guốc mộc cô làm mòn những vỉa hè phố Huế
Là thơ viết từ trái tim của một thi hào
Nhớ nghe cô, từ hôm nay tôi là một thi h ào
Một thi hào của chính tôi và của riêng cô.
Amen.
SƯƠNG BIÊN THUỲ
những ngày muốn khùng
8/6/2015