Xa Rồi Quảng Trị - thơ Huy Uyên
Về Diên-sanh với em gái quê buồn
chiều đi bơ vơ trên đồi cát
tóc ai bay xuôi ngược ngã ba thôn
sầu lòng theo từng câu hát .
Dài theo dặm đường phố chợ
nhà thờ xưa nghiêng bóng một mình
chắc em quên đường quê lối nhỏ
thư gởi cho người tím một đời tim .
Ngờ ai từng nhặt chép câu thơ
lối về bay cùng cây lá
có phải em dòng nước trôi biển cả
Mĩ-thủy xa ,kìa ai đợi chờ .
Chạnh lòng đưa ai đi trăm ngã
có phải em phai theo chiều Phe-tư
tình ai gởi lâu rồi từ thuở
để Phe-Nhất chết theo chín đợi mười chờ .
Yêu người
chôn sâu hoài mà chưa được nói
ngẫn ngơ hoài riêng một mình tôi
cầm nụ hôn người xưa níu gọi .
Buổi theo người về Bến Đá
em bây giờ không còn của tôi
vui chi thuyền quên bến đậu
ai kia ngồi lại bên cầu
đá mòn sông cạn tình sâu .
Ngược tình lên Mai-đàn,Thượng-xá
rừng dài thêm những phút đợi chờ
em bạc tình chi tôi từ thuở
về bên đồi xưa
lặng hái trao người chùm-hoa-bơ-vơ .
Thôi trả người về lại Câu-hoan
tiếp sầu thêm Trung-đơn, Hải-quế
để Diên-sanh mãi mang kỷ-niệm buồn
vĩnh biệt tình ơi Quảng-trị.
Huy Uyên