Friday, May 29, 2015

Tình Quê - thơ Nguyễn Văn Dòa









Tôi lại về quê một buổi chiều,
Đường làng in bóng gió hiu hiu.
Gặp o gánh nước nơi bến cũ,
Vẫn nụ cười tươi, tóc bạc nhiều.
Nhớ chuyện ngày xưa học trường làng,
Cùng nhau bắt bướm, chơi ô quan,
Ăn gian nên được dành phần thắng
Giận nhau, đền em chiếc nơ vàng.
Người đi phố thị ánh sáng màu,
Quên hết vườn xưa mấy hàng cau.
Trầu xanh tươi tốt em chăm bón,
Vất vả, lo toan hai Mẹ đau.
Họ bảo sao o chẳng lấy chồng,
Em thơ, mẹ ốm chẳng ai trông...
Hò ơ: Xuân về mai nở muộn,
Em trồng bông cải đã lên ngồng...
Mẹ mất, o xin lên ở chùa,
Quét dọn, trồng rau suốt bốn mùa.
Một tay giúp đỡ bao nhiêu trẻ.
Việc lành làm phước, quản gió mưa!
Ai bảo rằng o lắm nỗi buồn!
Tháng năm vui thú với quê hương.
Trên cao vằng vặc trăng sáng tỏ,
Chuông chùa ngân tiếng gọi yêu thương...

NGUYỄN VĂN DÒA