Thursday, May 21, 2015

Quy Nhơn, Em và Quán Biển Nghèo 
                                             - thơ Huy Uyên








Quán em nghèo quanh năm cuối bến
những lần cập bờ chén rượu nồng cay
dỗ ngọt tình người đi rồi đến
ở lại em đau giấc mộng canh dài .

Mưa từng đêm điệp khúc rơi buồn
Quy-nhơn qua rồi thời Phi-điệp
bài hát xa người và ánh trăng suông
trong vòng tay ai nổi trôi quên hết .

Em nào đâu biết được
tôi một mình qua phố cùng chiều
lối về em sương trên tóc
tôi rượu say và hồn liêu xiêu .

Nhìn chi tôi hai mắt lá răm
dỗ chi người đời hoang lẻ bóng
bên chợ Huyện lẻ bạn kể từ hạ sang đông
bỏ hoa nở đường quê ngập trắng .

Em sắc màu da nâu gió biển
cười trao tôi chút núm đồng tiền
má em đẹp hồng môi đỏ ửng
có trao nốt  tình cho tôi
những bão dông không ?

Em thon bờ vai thả suối tóc dài
bơ vơ những đêm trăng khách về hết
chẻ tim chia đôi dỗ lòng nhớ ai
đồi sim xưa còn giọng cười cổ tích .

Chiều em trông về Nam-giới
núi xa có chết nữa tấc lòng
xóm biển nghèo em hoài chờ đợi
chiều chậm rồi sao người chưa sang sông .

Ngẩn ngơ mây trời che nghiêng
một mình em đứng bên cửa bể
người đi bỏ lại dấu tích buồn
cầm xao xuyến chảy trôi theo dòng lệ .

Bô-Lô quay về chốn cũ
trao ai dâu bể cuộc trăm năm
biển trong xanh màu trời dãi lụa
bước chân thầm đi im lặng bên đường .
Mai tôi đi rồi
Em có chín đợi mười mong ...

Huy Uyên