Tuesday, May 5, 2015

Nỗi Niềm Chiều - thơ Ngưng Thu









Ta ngồi đếm thời gian trôi trên tiếng vo ve
lũ côn trùng tỷ tê lời tình tứ
mặt trời cứ băng ngang trên cao nhìn đất và tư lự
liếp cỏ miệt mài nghe chú dế thở than.
Còn phảng phất bên vườn hương những đóa Ngọc Lan
ngày cứ đi quên dấu cả dấu ngày mòn trên lối sương buổi sáng
ta rót gió vào ly uống hoài mà không cạn
trưa mơ hồ trôi một giấc liêu trai.
Đứng bên chiều ta ngước nhìn vạt nắng rơi phai
chợt  vỡ lẽ nghìn trùng xa mà cũng
rất gần, nhưng hố đời thì thăm thẳm
mảnh trăng già lấm bụi giữa trường đêm
Từ trỗi dậy những mầm thơ rất mỏng rất mềm
ta như tỉnh người ra trước những dòng hoang tưởng
trái tim mơ ray rứt nguyên hình
chót lỡ thương đời, ta cố đi tìm cho hết cuộc ba sinh.
Ta ngồi ngắm từng tia nắng chiều, lần dò tìm cho ra cánh cửa bình minh
một vạt hoàng hôn úa như màu lá
ừ thì đúng! hạnh phúc và khổ đau chưa phải là tất cả
gió thổi bạt nỗi niềm bay về phía bao la.

NGƯNG THU