Lời Tự Tình - thơ Song Nhị
Ta đã thức những đêm dài không ngủ
Nghĩ về Em và nghĩ cả về mình
Câu tâm sự cả một đời chất chứa
Lại căng đầy từng nhịp thở buồng tim
Khi yêu mến, đã đành, lòng rộn rã
Dẫu chua cay cũng cảm thấy ngọt ngào
Vườn thanh xuân một đôi mùa quạnh quẽ
Một đôi mùa hoa bướm hội xôn xao
Em đã đến với tâm hồn thánh thiện
Với nụ cười khóe mắt quá bao dung
Ta bị nhốt vào đời Em rất vội
Để chung vai trên suốt cuộc đời cùng.
Ta muốn để những điều chưa nói được
Lãng quên đi trong một giấc ngủ dài
Em thương mến giữa lòng ta vời vợi
Biết lấy gì đền trả đủ tương lai
Bao vốn liếng có gì Em đã thấy
Một phần đời, tuổi trẻ đã tiêu hoang
Đem tim óc chắt chiu từng hạnh phúc
Lấy gì Em cho xứng nghĩa đá vàng
Lấy gì em, đáp đền ân nghĩa nặng
Trả mười năm chăn gối lẻ cô phòng
Trả mười năm một thân cò lặn lội (*)
Trả nghìn đời gương tiết hạnh khả phong
Rồi cũng lại khúc quanh đời mở ngõ
Chân bước về chưa mãn cuộc sinh ly
Lại chung sức chắp mảnh đời vỡ vụn
Lại ngậm ngùi bỏ đất nước ra đi.
Rồi cuộc sống bao ngỡ ngàng xa lạ
Tưởng cưu mang không nổi bước thăng trầm
Cái có được so không bằng cái mất
Nghe nặng lòng lòng câu tế thế kinh luân
Thời bay nhảy qua theo thời bão loạn
Mắt đã mờ tóc đã buổi sương pha
Còn mơ ước đôi hia dài bảy dặm
Trong mắt nhau chung rượu thoáng hơi khà
Cứ mỗi lượt khi năm tàn tháng lụn
Niềm ưu tư con sóng vỗ lưng hồn
Ta nằm mộng giữa tình Em thương mến
Vẫn tình nồng men rượu buổi nghênh hôn.
Song Nhị
(*) Con
cò lặn lội bờ sông
Gánh
gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non (Ca dao)