Trúc Thanh Tâm Tự Sự - thơ Trúc Thanh Tâm
Tôi ra trận súng chưa hề nhả đạn
Giữ đất tổ tiên bằng ngòi bút để đời
Việt Nam nầy những tương tàn thấy r õ
Máu Tiên Rồng của thế kỷ hai mươi
Em thấy gì những ngày đêm mưa pháo
Lửa từ bi bùng cháy giữa phố phường
Thuốc khai hoang làm mầm xanh chết yểu
Sống tật nguyền những con thú cô đơn
Chống giặc ngoại xâm dân ta đủ sức
Bốn ngàn năm đất nước vẫn tự hào
Sự hy sinh nào cũng đều cao quý
Chỉ có hận thù kết liễu đời nhau
Quê mẹ tôi ơi mai nầy ngưng chiến
Có phải thật nhiều xác chết Việt Nam
Có phải tự do không trong nô lệ
Đất Mũi tận cùng tới ải Nam Quan
Những mảnh khăn tang cùng dòng lệ nóng
Một kiếp người giữa xã hội đáng thương
Ngục tối, áo cơm đằng sau tiếng nổ
Khi công bằng khô vết máu tai ương
Tôi tủi phận khi mang thân trí thức
Tiết trinh em đưa đẩy bởi đồng tiền
Mình chiến thắng hay suốt đời chiến bại
Trên đời nầy còn lắm kẻ giả điên
Ai sẽ nhắc những người vì lý tưởng
Chết hiên ngang vì tổ quốc, giống nòi
Những đánh Tàu, những đánh Tây còn đó
Nước Mỹ tự mình đứng trước gương soi
Tiền bạc bẽo khi đổi bằng xương máu
Rượu nghĩa tình uống mãi vẫn chưa say
Cầu Hiền Lương nối qua sông Bến Hải
Máu chung giòng, ai đổ máu cho ai
Tôi cầm bút vẫn xung vào trận tuyến
Còn con tim biết ý thức sau nầy
Trời Hà Nội thấy thần rùa nhỏ lệ
Nắng Sài Gòn lồng lộng áo dài bay!
Cần Thơ,
10/1971
TRÚC THANH TÂM