Cố Nhân - thơ Tuyền Linh
Gọi chi hai tiếng
cố nhân
Cho câu Tống Biệt
mãi thầm thì rơi
Chừ đây cuối đất
cùng trời
Còn đâu tương ngộ,
hỡi người trong thơ !
Lối xưa rêu phủ
xanh mờ
Biết còn đứng vững
bên bờ tử sinh
Con đường phía
trước mông mênh
Sóng xô bão nổi
vạn ghềnh thác reo
Dù đời còn chút
hương yêu
Cũng xin giữ để
kiếp sau hẹn thề
Bây giờ liễu khuất
sương che
Rẽ chia lối mộng
đường về xa xăm
Ai đi cắt nửa vầng
trăng
Để ai lỗi hẹn ”Một
lần trăm năm” (*)
Để ai một thuở đảo
điên
Tình chung khó
nói, niềm riêng khó bày
Câu thơ lục bát
còn đây
Thay câu Tống Biệt
lạnh đầy chiêm bao
Ngồi nhìn đất thấp
trời cao
Hỏi ai ? Ai biết
kiếp nao tương phùng ! ?
Tuyền Linh
(*) Tình khúc” một lần là trăm năm”
của Nguyễn Văn Thơ