Nỗi Buồn Tháng Tư - thơ Huy Uyên
Nỗi buồn tháng tư hoài bến đậu
buổi quân đi vĩnh-biệt chiến-trường
qua thời đạn bom kiếp người đày đọa
đồng đội hôm qua nằm chết ai chôn .
Buồn vui đời lính thảng thốt mặt người
thành-phố mù,ngọn đèn đã tắt
tiếng gào điêu linh giọng ma trơi
"người-anh-em"ctreo cờ dinh Độc-lập .
Bên ngoài trời cơn mưa nhỏ
Sài-gòn sụt sùi nước mắt chạy quanh
từng bầy quạ đậu bờ Blue Ridge
miền Nam, miền Nam thống khổ điêu tàn .
Không còn Chúa còn Phật đâu đây
những thân người trần truồng nhúng máu
người lộn tăm ma muội trần đời
từ đây người cày thay trâu mồ hôi đổ .
Bốn mươi năm trần gian đày đọa
áo rách nhà tan dãy chết phận người
cờ trên cao vẫn màu chói đỏ
trái tim đau trào búng máu tươi .
Bài thơ bốn mươi năm hóa-kiếp đời người
cờ đỏ phố phường ai dương phất
cơm áo bà con ốm đói tả tơi
ngoài đường treo propaganda đắng chát .
Có ai xưa quẩn quanh thành-phố
đứng lơ ngơ cuối nẻo Bến-Thành
về đâu Catinat bước đi từ thuở
buổi chợ xưa còn có vui đông ?
Nỗi hoảng-kinh bến tàu Bạch-Đằng
vườn cũ trời đổ mưa nặng hạt
Sài-Gòn mê ngủ bên kia sông
ký-ức tháng tư ào về tội-nghiệp .
Bạn bè già nua qua thời xưa cũ
chén rượu cay ai đưa tiễn sau cùng
tóc bạc đời sót manh chiếu rũ
về đâu đây cuối cuộc hư-không ?
Huy Uyên