Một Lần Qua Cầu Đà Rằng - th ơ Huy Uyên
Mùa về hoa bằng lăng tím nở
em qua áo mới thoáng Đà-Rằng
nơi xa núi đồi từ thuở
nụ cười xanh mấy bến-đò-ngang .
Chờ ai mà con nước xuôi dòng
tóc quấn quít ngang vai cùng gió
dốc Đá-đề mòn mỏi bước chân
lối Đập-đồng-cam xuôi xuống Tuy-Hòa
nhuộm màu trời pha sắc cây cỏ .
Thương ai mà Đà-Rằng phả tím
mưa đêm về thoáng lạnh hai bờ
rừng xa bên cánh đồng ẩn-hiện
bước em về ngỡ mây trôi bơ vơ .
Em thướt tha qua hai-mươi-mốt nhịp cầu
trên đồi núi Nhạn còn chở gió ?
bên em vây quanh kín ước mơ
mai sau em có về
sông Chùa, bàu Hạ ?
Em còn thả đò neo sông Quy-Hậu
mưa xưa từng con nước đìu hiu
bao năm nao lòng hơi thở
quán vắng ai khuất bóng chợ chiều .
Tháng bảy mưa ngâu đội nón qua cầu
bên sông Tuy-Hòa yên lặng ng ủ
em thao-thức ủ lòng suốt canh thâu
những chuyến tàu đêm xao-xuyến nhớ .
Xa cầu,xa sông em về chốn cũ
vương đâu đây giọt nước mắt xuân-thì
tương-tư tình ai để tim đốt cháy
qua Đà-Rằng như nuối tiếc điều chi .
Huy Uyên