Sunday, April 5, 2015

Hơn Bốn Mươi Năm Trước Ở Phan Thiết 
                                       - thơ Huy Uyên









Những đốm hỏa-châu thắp sáng Tà-dôn
đêm đóng quân ven rừng đợi giặc
tiếng ai giọng buồn trăng chếch Ma-lâm
người về đâu mang theo hồn chìm khuất .

Tối qua đụng trận ai bỏ xác
qua Phan-thiết chiều nốc rượu Sông-mao
em gái quán nghèo từng ly rót
cháy niềm riêng chiến-trận u-sầu .

Tháng năm chôn theo dấu đạn thù
nước Cà-ty đỏ màu loang máu
những người lính đi nào kịp trở về
em ở lại
bơi qua sông Tầm-dương-kỹ-nữ .

Em nhìn chăng vầng trăng vàng úa
nhớ thơ người "vân tán nguyệt tiêu"
Ce n'est pa le rêve par toi brise'
(giấc mơ em nuối tiếc muôn chiều ).

Phan-thiết chiều tóc đổi thay màu
đường bên sông nghiêng dòng chao lệ
súng ống tay ai chôn vạn nấm mồ
tiếng thở dài khuya lăn trên đường phố .

Trả lại em nắng mưa trời Phan-thiết
phố đêm thâu với quán xá buồn
ngoại ô đèn dầu
hai bờ nhớ ai da diết
mặt trận đì đùng nước mắt chạy quanh .

Từ nơi xa mấy bận quân-hành
giặc thù ,ta hôm nay còn mất
đêm qua mịt mù thở vội hơi sương
bỏ súng đạn bên trời
hình như cay lên mắt .

Huy Uyên