Hoa Súng - thơ Viễn Cận
Sáng ngày ba mươi tháng Tư, bảy lăm
Cây súng anh không gãy, nhưng đạn anh không còn
Anh vẫn hiên ngang chờ địch tới
Trời tháng Tư gió đang đợi
Những mây khói bay ngập trời
Súng vẫn còn nổ khắp nơi
Anh không đầu hàng địch
Tại thời cuộc chịu vậy thôi
Lúc anh buông súng,
Anh vẫn hiên ngang nhìn kẻ thù
Không một chút ủ rũ
Không sợ đi tù
Quân thù nhìn anh khiếp vía
Súng đạn đã bốc hơi
Khắp các ngã đường trong thành phố
Nhiều người
bỏ đi thôi
Cộng quân vào đến rồi
Chúng ngạc nhiên nhiều nỗi!
Không như
chúng nghe nói
Miền Nam đói quá trời
Miền Nam thiếu đủ thứ
Miền Nam bị kềm kẹp tơi bời
Té ra những điều chúng nói
Là có ở miền Bắc
Hai mươi năm xã hội chủ nghĩa
Dân chúng đói khắp nơi
Cơm không đủ ăn
Áo không đủ mặc
Đấu tố dân tơi bời
Dương Thu Hương ngồi khóc
Bùi Tín ngỡ ngàng rồi
Biết mình đã bị gạt
Lừa dối quá đi thôi .
Bây giờ qua bốn mươi năm
Đất nước Việt Nam ngậm ngùi
Biết bao đời chịu đựng
Khi bọn Cộng Sản bán đứng
Đất nước này cho Tàu
Chắc chắn con cháu đời sau
Sẽ làm thân nô lệ
Nếu không vùng lên để....
Đạp đổ bọn đê hèn
Cho dân tộc thoát lầm than .
Hỡi các anh bộ đôi nhân dân
Các anh vì quốc
gia Việt Nam
Quay đầu súng vào quân thù
Để cứu lấy giang sơn
Căm
hờn bọn giặc Tàu
Chúng nó đang lăm le
Chiếm lấy cả Biển Đông
Rồi
sẽ chiếm luôn dảy Trường Sơn
Việt Nam ơi! hảy quật cường
Đánh tan tất cả,
Bè lũ tay sai và bán nước
Việt Nam phục quốc hận
Mãi mãi là anh hùng
VIỄN CẬN