Quê Tôi - thơ Viễn Cận
Chiều vương mây trắng ngang đầu, hoang sơ từ tuổi ấm đầu mẹ ru
À ơi! con nước mùa Thu, mẹ ru con ngủ, lá vàng rơi cho dù, nỗi buồn quạnh
hiu.
Quê tôi nước chảy về xuôi, nguồn cội như thể lời ru ngọt ngào
Quê tôi Quảng Trị anh hào, nắng, mưa, gió, bão lúc nào không hay
Mẹ già oằn gánh sườn vai, con đi chống giặc đêm ngày đợi mong
Chiến tranh Bến Hải hai dòng, kẻ Nam người Bắc đêm Đông oán hờn
Ai chia non nước tang bồng, đêm khuya con "Quốc" gợi lòng quê
hương
Mù sương gió bấc lạnh lùng, chim sa, cá lặn đôi dòng ngược xuôi
Thế rồi lòng chạnh khúc nôi, bảy hai súng nổ, quê tôi ngập tràn
Bên kia sông Thạch Hãn máu
loang, rồi thành Công Tráng tan hoang một giờ!
Gây chi nên cảnh bơ vơ, sinh ly tử biệt đến giờ chưa nguôi.
Hơn bốn mươi năm xa rồi, nay về quê cũ bồi hồi lệ rơi
Nhà tôi chúng đốt mất rồi, đất tôi chúng lại xây ngôi nhà vàng.
Quê tôi nhiều nỗi bàng hoàng, ai ơi! trông mãi ngày sang cuộc đời .
Tôi về luống những bồi hồi, bao nhiêu kỷ niệm lòng tôi nhớ hoài.
Nguyển Hoàng trường cũ đâu rồi? Bồ Đề còn lại một trời đau thương!
Vách kia lổ đạn khôn lường, Thánh
Tâm đau xót, Phưóc Môn lạnh lùng.
Lên xuôi Trần Hưng Đạo mưa rơi!
Quang Trung ngập lệ, rụng rời Gia Long.
Ngày xưa thắm thiết tơ lòng, dọc
theo hoa phượng bên bờ Thạch Giang
Bây giờ sao thấy trời hoang, bao nhiêu thương nhớ mây mang về trời
Bao giờ cho đến tháng "MƯỜI" cho con nước đổ, cho đời đổi thay
Cho tôi tìm lại những ngày, quê tôi như trước đời thay ngọt bùi.
Viễn Cận
(Tặng các bạn họp mặt liên trường và đồng hương Quảngtrị)