Nhớ Ai - thơ Viễn Cận
Nắng lên sao em cứ đứng hoài?
Nón che vương gió em nhớ ai?
Mắt nhoà lệ thắm vương tà áo
Tay mỏi, chân chồn giáng xanh xao
.
Chiều về sao em cứ ngóng trông ?
Má em ven nắng sạm môi hồng
Từ khi hai phương trời cách biệt
Đành lòng em mãi cứ ngóng trông !
Thơ
thẩn mà nay đã mấy Đông
Xa nhau cách biệt chết cỏi lòng
Từ khi quen biết dài năm tháng
Bây
giờ em cứ vẫn trống không
Phòng the lạnh ngắt chiều xuân
tím
Áo trắng đơn sơ, chết cỏi lòng
Có
ai cho nhắn lời tha thiết
Yêu rồi sao đành để thinh không .
Dạo ấy anh đi không từ biệt
Bỏ tình lặng
chết bao mùa Đông
Giờ dây xuân đến em trông ngóng
Anh về cho em đỡ lạnh lòng .
Viễn Cận