Tuesday, March 10, 2015

Mười Năm Đất Mũi - thơ Hùng Vĩnh Phước








Mảnh đất cuối trời là đất mũi
bỏ quê ta dạt đến phương này
bốn phía đất trời không thấy núi
mênh mông như ngày mai biển khơi.

Ta trôi như nước… trôi đi mãi
xa ngút ngàn nương ruộng dấu yêu
mười năm đủ nát từng trang mộng
từng trang chất chứa những tiêu điều.

Mười năm như áng mây hư ảo
bay lướt qua hồn chiều cuối năm
tiếng mái chèo khua còn vang vọng
dư âm trôi theo bao âm thầm.

Ta ở Đông Hà vô Đất Mũi
sơ sơ trụ lại đến mười năm
xất bất xang bang mười năm đủ
ra đi còn mang theo hương tràm?

Hùng Vĩnh Phước