Nỗi Lòng - thơ Thùy Châu
Riêng gởi các con
Ba thầm nhớ những ngày xa
xưa cũ
Bên đàn con bé bỏng thắm
yêu thương
Những bình minh con cắp
sách đến trường
Ba đứng dõi những bàn chân
non trẻ
Nhớ làm sao những ngày con
còn bé
Trong tay ba con ngơ ngác
nhìn trời
Niềm vui ba không thể nói
nên lời
Khi từng bước con vụng về
đi tới
Thời gian trôi lòng ba
càng phơi phới
Nhìn con yêu chạy nhảy khắp
sân nhà
Hạnh phúc trong ba thật sự
vở oà
Ngày đầu tiên mẹ dẩn con
đi học
Ba nhủ lòng quên gian lao
khó nhọc
Vì đàn con cố gắng để mưu
sinh
Chỉ thiết tha mơ ước một
bình minh
Con được sống trong an
bình hạnh phúc
Nhưng ngày đi không chờ vẫn
có lúc
Đời đổi thay mơ ước vuột tầm
tay
Mẹ ngược xuôi thấp thỏm lo
từng ngày
Mong cuộc sống các con đừng
tăm tối
Bao gian lao khó khăn
giăng đầy lối
Chỉ sợ rằng con lạc bước
ngày mai
Khi nơi con trân quý một
hình hài
Mà ba mẹ đã tận tình gây dựng
Lo làm sao những ngày con
chập chững
Bước vào đời để kiến tạo
tương lai
Cám ơn trên cho con đã được hoài
Sống xứng đáng như lòng ba
mong muốn
Thời gian trôi xe đời lặng
lẽ cuốn
Con trưởng thành ba mẹ
cũng già nua
Rồi mai đây khi trái gió
trở mùa
Ba mẹ lại cầm tay con lần
bước
Sức càng yếu lòng ba càng
mong ước
Tình các con sẽ sưởi ấm mẹ
cha
Nếu một mai tai mắt lỡ mờ
loà
Cho ba tựa bàn tay con đi
tới
Cầu bình minh hoàng hôn
hay đêm tối
Tay con giờ như ba của
ngày xưa
Dìu mẹ ba khi nắng lẫn khi
mưa
Khỏi vấp ngã trên quảng đường
còn lại
Ba nguyện cầu những yêu
thương thân ái
Sẽ là nguồn sinh lực giúp
mẹ cha
Và thầm mong trong suốt
chuổi ngày già
Luôn sẳn có bàn tay con
nâng đỡ !.
Thùy Châu
(03/7/2014)