S ương Đêm - thơ Xuân Bích
sương đêm ướt nhạt mầu khuya
trăng thu lơ lửng trau chia khúc mờ
lá buông theo lá trầm mơ
ngồi bên song cửa nhìn trơ vơ người
bỗng dưng len lén nụ cười
nhìn đêm chia nốt nửa vời gió lơi
mênh mông là khoảng đất trời
bơ vơ là nửa mảnh đời thiếu nhau
đêm mơ huyền tích trầu cau
vôi xưa có trắng niềm đau bây giờ
thu sang vàng ngõ chiều thơ
cung vần dĩ vãng em giờ đổi gam
ngón tay buồn ngã trên đàn
cung thương dìu cả thế gian vô thường
xuân bích